Chương 340
“Ông sai rồi Bạch quản gia, tôi không phải người phụ nữ đầu tiên tiếp cận anh ta, ông đã quên mẹ của Thiên Vũ sao? Còn có cô minh tinh Lam Nhan kia.”
“Hai người cô nói tôi đều chưa gặp qua, chỉ có cô bước vào cửa Lăng gia, ăn cơm Lăng gia, trong hai đêm cô phát sốt, là thiếu gia thức trắng đêm chiếu cố cô, cô là đặc biệt với ngài ấy.”
Nghe những lời này của Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Ha hả, ông đã quên tại sao tôi bị bệnh à? Là anh ta, đều do anh ta, cuối cùng anh ta còn ném một mình tôi ở bệnh viện, lúc đó tôi đã sốt đến hôn mê, vậy cũng gọi là đặc biệt?”
Lăng Tiêu chính là ma quỷ máu lạnh, không ai làm tim hắn nóng lên được.
Bạch quản gia trầm ngâm nói: “Theo hiểu biết của tôi đối với thiếu gia, hẳn ngài ấy tức giận vì cô không yêu quý sức khoẻ của mình, lãng phí khổ tâm của ngài ấy…”
“Đừng giải thích cho anh ta Bạch quản gia, ông không cảm thấy lời này buồn cười sao?” Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, hùng hổ doạ người: “Có thể không đề cập tới chuyện vì sao anh ta ném lại một mình tôi ở bệnh viện, vậy chuyện phơi nắng thì sao? Tôi phát sốt còn chưa khoẻ, anh ta vô duyên vô cớ bảo tôi phơi nắng đến hôn mê, vậy cũng gọi là đặc biệt?”
Lần này Bạch quản gia không biết nên giải thích hành vi của Lăng Tiêu như thế nào, đôi khi ông cũng không lý giải nổi cách làm của thiếu gia.
“Tóm lại, lần này thiếu phu nhân đã chạm vào giới hạn của thiếu gia, bởi vì phu nhân, thiếu gia đặc biệt nhạy cảm với chuyện này, có thể nói là chán ghét tới cực hạn, lần này chỉ sợ lửa giận của thiếu gia không dễ dàng bình ổn.”
Cho nên cô còn phải ở lại hầm giam này thật lâu!
Chân Thịnh Hoàn Hoàn mềm nhũn, suýt quỳ rạp xuống đất: “Bạch quản gia, tôi không có lả lơi ong bướm, tôi không có… Ông thả tôi ra ngoài đi, Lăng Tiêu trách tội thì tôi gánh vác mọi hậu quả.”
Cô không muốn ở đây, cô sẽ bị bức điên.
Bạch quản gia bất đắc dĩ thở dài: “Xin lỗi thiếu phu nhân, thiếu gia đang nổi nóng, tôi không thể thả cô ra ngoài.”
Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng nhìn ông: “Bạch quản gia, nơi này còn không có cả WC, tiếp tục ở chỗ này tôi sẽ điên mất.”
Bạch quản gia cũng biết hầm giam khủng bố như thế nào, vừa lạnh lại âm u, dù là đàn ông cũng chưa chắc có thể chịu được, huống chi cô là một thiên kim tiểu thư nũng nịu…
Bạch quản gia nhìn gương mặt trắng bệch và sợ hãi trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì trầm mặc một lát: “Như vậy đi, tôi để đèn đó, cũng sẽ chuyển lời của cô cho thiếu gia.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Thịnh Hoàn Hoàn biết đây đã là điều duy nhất Bạch quản gia có thể làm, cô biết ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn ông Bạch quản gia, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Ánh sáng có thể đuổi đi sợ hãi trong lòng, cũng có thể xoá tan một ít âm u lạnh lẽo.
Bạch quản gia đi rồi, để lại một ít nước và thức ăn, nói cho cô đây là thức ăn của một ngày.
Cô cầm lấy nước khẽ nhấp môi, không dám chạm vào thứ này. Nơi này không có WC, cô chỉ có thể giảm bớt ăn uống.
Kỳ thật lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã hơi mắc tiểu, nhưng cô thật sự không có dũng khí cởi quần ở chỗ này, đành phải nghẹn.
Không biết có phải có ánh đèn làm hầm giam sáng lên hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy luồng khí lạnh lẽo kia phai nhạt đi rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ cả hành lang, trông cũng không âm trầm như vậy.