Chương 358
Lúc này, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa đi vào.
Lăng Tiêu nhìn về phía cậu, nghiêm khắc nói: “Không phải bảo con ngủ sao, sao còn chưa ngủ?”
Lăng Thiên Vũ đi lên trước, trong tay cầm cái bảng, viết một hàng chữ: “Con ngủ không được, đêm nay tôi có thể ngủ với ba không?”
Lăng Tiêu: “Đi lên đi!”
Lăng Thiên Vũ lập tức tung ta tung tăng bò lên giường, đặt bảng viết qua một bên, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, đôi mắt đen nhánh trông mong nhìn hắn. Cậu muốn gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn, muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Đáng tiếc…
Lăng Tiêu: “Ngủ.”
Nói xong thì tắt đèn.
Nhưng…
Trong bóng đêm, Lăng Tiêu trằn trọc không thể ngủ được, cuối cùng mắng khẽ một tiếng rồi mở đèn bàn lên, muốn đi ra rít điếu thuốc.
Vừa đứng lên liền thấy Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, đâu có chút buồn ngủ nào?
Lăng Tiêu nói: “Ngủ.”
Nói xong, hắn cầm điếu thuốc đi ra ban công.
Lăng Thiên Vũ thấy hắn cầm cả điện thoại đi thì lập tức bò lên, nắm lấy bảng viết cùng đi ra ngoài, đi đến bên chân Lăng Tiêu kéo kéo ống quần hắn.
Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy một hàng chữ: “Ba cũng nhớ Hoàn Hoàn, cho nên ngủ không được sao?”
Lăng Tiêu hừ lạnh: “Con nít hỏi chuyện người lớn nhiều như vậy làm gì?”
Lăng Thiên Vũ: “Ba, chúng ta gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn được không?”
Cậu nhóc vừa lật bảng viết qua thì trước mặt đã xuất hiện một cái điện thoại.
Cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, cũng ấn loa ngoài lên.
Sau đó hai ba con đều nhìn chằm chằm cái điện thoại màu đen kia.
Nhưng điện thoại vang lên tiếng ‘Tít’ thứ chín thì bị cắt đứt.
Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu.
Lăng Thiên Vũ cúi đầu lại ấn nút gọi, lần này vang lên ba tiếng đã bị cắt đứt.
Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống.
Lăng Thiên Vũ giận dữ viết xuống một hàng chữ: “Đều tại ba, Hoàn Hoàn không muốn nghe điện thoại của ba.”
Lăng Tiêu giật điện thoại lại, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng Lăng Thiên Vũ: “Cút đi ngủ.”
Lăng Thiên Vũ: “Ba chỉ biết hà hiếp Hoàn Hoàn, nếu Hoàn Hoàn không trở lại thì về sau ai giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta?”
Sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh vài phần: “Không ngủ được thì ngày mai đừng mơ ra cửa.”
Tính tình Lăng Thiên Vũ cũng không tốt hơn Lăng Tiêu bao nhiêu, hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lát, cuối cùng Lăng Thiên Vũ phất tay áo bỏ đi.
Lăng Tiêu: “Về phòng con đi.”