Chương 388
Không tốt – Thịnh lão thái thái thầm kêu không ổn, lập tức xoay người chạy về.
Thịnh Hoàn Hoàn trong hầm rượu đã nhắm nghiền hai mắt, hôn mê bất tỉnh, cũng may vệ sĩ phía sau lập tức đỡ cô.
“Hoàn Hoàn.” Thịnh lão thái thái lo lắng gọi tên cô, trở lại hầm rượu thì lập tức phòng bị nhìn quanh một vòng, lại không phát hiện cái gì cả.
Lúc này bà mới bước nhanh đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn đã ngất đi, sắc mặt cô đặc biệt tái nhợt, thân thể cũng rất lạnh.
Thịnh lão thái thái biến sắc, nhìn về phía vệ sĩ kia: “Cậu mang Hoàn Hoàn đi ra ngoài trước.”
Vệ sĩ kia gật đầu, ôm Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê rời khỏi tầng hầm.
Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia tử nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đi về hướng thang máy kia.
Lúc này dì Hà sợ hãi nói: “Chúng ta đi thôi, nơi này có quỷ, nơi này thật sự có quỷ.”
Bạch quản gia cũng thực lo lắng: “Các vị, chúng ta nên rời khỏi đây đi!”
Thiếu phu nhân vừa hét lên một tiếng rồi lại hôn mê bất tỉnh, chắc chắn đã thấy “Thứ dơ bẩn” gì rồi, tuy ông chưa thấy qua, nhưng ông tin chắc tầng hầm này có “Thứ đó”.
Nhưng Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia gia không nghe “Khuyên bảo”, kiên định đi về hướng thang máy.
Chóp mũi dì Hà chảy ra mồ hôi mỏng: “Các người đừng đi qua, thứ kia nhất định ở bên trong, chúng ta đi nhanh đi, nơi đó có quỷ, có quỷ…”
Thịnh Đình Đình không chút sợ hãi, tức giận trừng dì Hà nhìn một cái: “Câm miệng, trên đời này căn bản không có quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ.”
Lúc này Thịnh lão gia tử duỗi tay ấn về phía thang máy.
Trong tầm mắt mọi người, thang máy chậm rãi mở ra, nhưng bên trong lại trống rỗng không có gì, thang máy cũng không có dị thường gì.
Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia tử đi vào, lát sau thất vọng đi ra, bọn họ còn tưởng rằng sẽ có đột phá gì, kết quả không tìm ra manh mối nào cả.
Đúng lúc này, Thịnh lão thái thái phát hiện dì Hà vừa âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng đoàn người bất lực trở về.
Sau khi hai cụ Thịnh gia rời khỏi đây, Thịnh phu nhân nôn nóng chạy tới: “Mẹ, Hoàn Hoàn xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch quản gia cũng lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê mà hỏi: “Thịnh lão thái thái, thiếu phu nhân nhà tôi xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Thịnh lão thái thái rất nặng nề: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, tôi muốn dẫn nó về, mấy ngày nay thiếu phu nhân các người không về đây ở.”
Cuối cùng Thịnh lão thái thái còn để lại vài lời với Bạch quản gia và dì Hà: “Muốn lén xử lý việc này là không có khả năng, xin ông phải nói việc này cho Lăng Tiêu, bảo cậu ta mau chóng lựa chọn, nếu không chúng tôi không dám để Hoàn Hoàn ở nơi này nữa.”
Thịnh lão thái thái nói vậy có ý là bên trong thực sự có “Thứ” không sạch sẽ?
Để lại những lời này, Thịnh lão thái thái dán một lá bùa ngoài cửa tầng hầm, sau đó bế Thịnh Hoàn Hoàn rời đi.
Nói ra cũng lạ, Thịnh lão thái thái đã hơn 70 tuổi mà ôm Thịnh Hoàn Hoàn lại không phí sức chút nào, bước chân đặc biệt ổn định nhẹ nhàng, không đỏ mặt không thở gấp, thắt lưng cũng thẳng tắp.
Trong lòng Bạch quản gia rất chấn động, căn bản không dám ngăn cản.