Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 393

Chương 393

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Đã không có việc gì, cảm ơn Bạch quản gia quan tâm, ông gọi đến là có gì muốn nói với tôi sao?”

Bạch quản gia lập tức nói: “Hồi trưa thiếu gia bảo mọi người lật tung tầng hầm và phía dưới lên, nhưng không tìm ra cái gì, hiện tại thiếu gia rất phẫn nộ, thiếu phu nhân thật sự…” Bạch quản gia đột nhiên dừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Cô thật sự thấy thứ kia sao?”

Lăng Tiêu cho người lật tung tầng hầm và hầm giam lên mà không tìm thấy cái gì cả?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày, người kia thật sự tồn tại, vì sao lại không tìm thấy?

Là ẩn nấp quá tốt làm người ta tìm không ra, hay là cô ta chính là người hầu trong Lăng Phủ, sau khi họ rời đi thì cũng đi rồi, cho nên mới tìm không ra?

“Hhiện tại thái độ của Lăng Tiêu là thế nào?”

“Lăng Tiêu nói… Nếu thiếu phu nhân không muốn trở về như thế thì đừng về.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đã biết.”

Dù sao Lăng Tiêu chưa bao giờ tin tưởng cô.

Bạch quản gia lại nói: “Thiếu phu nhân, cô…”

“Bạch quản gia.” Thịnh Hoàn Hoàn biết Bạch quản gia muốn nói cái gì, cô lạnh nhạt cắt ngang lời ông: “Tôi sẽ trở về, tôi sẽ tự chứng minh với Lăng Tiêu là mình không nói sai.”

Sau khi cúp máy, Thịnh phu nhân lo lắng lôi kéo cô: “Hoàn Hoàn, con còn muốn đi về?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Con phải trở về điều tra rõ chuyện này.”

Thịnh phu nhân không yên tâm mà lắc đầu: “Không, con không thể về, có người trong Lăng gia muốn hại con, mẹ không thể để con về Lăng gia nữa.”

Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng: “Yên tâm đi mẹ, nếu biết có người đang cố ý giả thần giả quỷ thì chuyện này dễ xử lý hơn nhiều.”

Ông bà ngoại cho cô không ít manh mối, nếu đã biết thứ kia là người, vậy mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, cô sẽ tự tay tra ra manh mối, bắt được con chuột đang nấp trong Lăng Phủ.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó Hứa Hương Tuyết đẩy cửa đi vào: “Hoàn Hoàn, nghe nói con bị ngất, thế nào, không bị gì chứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Hứa Hương Tuyết lo lắng đi đến, Thịnh Đình Đình đi theo phía sau bà ta.

Hứa Hương Tuyết ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, thân thiết kéo tay cô: “Mợ nghe Đình Đình nói trong Lăng gia nhất định có người đang giả thần giả quỷ, xem con bị doạ sợ đến mức nào kìa, thật là làm bậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên mà rút tay ra, có chút xa cách mà nói: “Cảm ơn mợ quan tâm, con không có việc gì, thời gian không còn sớm, Sam Sam còn ở nhà, mẹ, chúng ta trở về đi!”

Thịnh phu nhân cũng không thích Hứa Hương Tuyết, nghe vậy thì gật đầu đáp: “Được rồi, em dâu, ba, mẹ, con và Hoàn Hoàn đi về trước, có việc gì tụi con sẽ gọi điện thoại liên hệ.”

Hai cụ Thịnh gia gật gật đầu, tiếp theo hai mẹ con đứng lên, đúng lúc này, Thịnh Chính Dương vội vàng chạy vào từ bên ngoài: “Chị, chị xem bài đăng này là thế nào này.”

“Làm sao vậy, sao lại vội vội vàng vàng như thế.” Thịnh Đình Đình cho rằng Thịnh Chính Dương đang gọi mình, lập tức giật lấy điện thoại từ tay cậu, Hứa Hương Tuyết đứng bên cạnh cũng lại gần, tiếp theo khiếp sợ đoạt điện thoại qua và kêu lên: “Cái gì, Hoàn Hoàn, con bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, vậy cửa hàng của chúng ta…”

Bình Luận (0)
Comment