Chương 405
Hố ba bằng thực lực!!!
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nấu mì cho Lăng Tiêu, hắn rất ít chạm vào thức ăn bên ngoài.
Sau khi mì được bưng lên bàn, Lăng Thiên Vũ hận không thể gấp hết mì thịt bò thơm ngào ngạt vào cái chén nhỏ của mình. Đáng tiếc mì xếp núi nhỏ vẫn không chứa hết, cuối cùng cậu đành nhụt chí thỏa hiệp.
Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa bước vào phòng ngủ, Lăng Tiêu vừa đi ra từ phòng tắm, tóc còn đang nhỏ nước, trên lồ ng ngực gầy nhưng rắn chắc cũng dính bọt nước, hình ảnh này trông thật đẹp mắt mê người.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến tình cảnh mãnh liệt nồng nàn đêm đó, không được tự nhiên mà dời mắt đi: “Mì nấu xong rồi, tới ăn lúc nóng đi.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
“Tôi cho cô đi rồi sao?” Chưa đi được hai bước, giọng của Lăng Tiêu đã vang lên từ phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Lăng Tiêu lạnh mặt, tiện tay cầm cái áo sơ mi khoác lên trên người, động tác trôi chảy như nước, tiêu sái lưu loát: “Giúp tôi làm khô tóc.”
Câu nói của Lăng Tiêu mang theo ý ra lệnh thiếu ăn đòn, nói xong, hắn ngồi xuống mép giường, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bằng dáng vẻ duy ngã độc tôn.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, lấy máy sấy ra thuần thục thổi tóc giúp hắn.
Trong phòng ngủ to lớn chỉ có tiếng máy sấy, làm người ta đột nhiên cảm thấy thật áp lực.
Qua một lúc, Lăng Tiêu mới lạnh lẽo mở miệng trào phúng: “Biết nói dối không được nữa nên chịu trở lại à?”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp tục “Công việc” đang làm, như một cái máy không có tình cảm.
Giọng Lăng Tiêu trầm xuống vài phần: “Nói chuyện.”
Lúc này tóc Lăng Tiêu đã khô, Thịnh Hoàn Hoàn tắt máy sấy đi, vừa dẹp đồ vừa bình tĩnh trả lời hắn: “Dù sao tôi nói cái gì anh cũng không tin, còn có gì để nói, anh cảm thấy tôi giả vờ thì tôi giả vờ đó.”
Thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất giận dữ: “Thịnh, Hoàn, Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cất máy sấy đi ngẩng đầu xoay người nhìn hắn: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi không nói sai.”
Lúc này sắc mặt Lăng Tiêu mới khôi phục một tia độ ấm: “Được, tôi chờ cô chứng minh.”
Hắn đã lục soát tầng hầm và hầm giam mấy lần vẫn không phát hiện cái gì, hắn cũng muốn xem cô sẽ chứng minh như thế nào.
Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ liền thấy Lăng Thiên Vũ buồn rầu nhìn chằm chằm cái chén nhỏ trước mặt, vừa rồi gấp quá nhiều, hiện tại cậu ăn không hết!!!
Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, ngồi xuống đối diện cậu, không nóng không lạnh nói một câu: “Không phải kiên quyết không ăn sao?”
Lăng Thiên Vũ trừng Lăng Tiêu, tức giận nhảy xuống ghế, phồng má mà trở về phòng.
Lăng Tiêu ăn hết phần mì còn lại, sau đó lại trở về phòng ngủ, vào phòng sách.
Thịnh Hoàn Hoàn dọn chén đũa, trở về phòng rửa mặt rồi nằm xuống giường, qua hồi lâu Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng sách, thân thể cô không khỏi căng thẳng.