Chương 426
Cô quen hơn giường.
Ngủ không được cũng lãng phí thời gian, Thịnh Hoàn Hoàn dứt khoát đứng dậy, muốn đi đọc sách tiếp, lại phát hiện sách và cuốn sổ của mình còn đặt trong ngăn tủ phòng ngủ chính.
Cô buồn bực nằm xuống lần nữa, lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được.
Ở phòng ngủ chính, Lăng Tiêu nhìn mảnh nhỏ đầy đất, mặt đen như có thể ép ra mực, rốt cuộc vì sao hắn lại cưới cô gái này về?
Bạch quản gia bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, đi ra đã đối diện với gương mặt tuấn tú âm u của Lăng Tiêu, lập tức không còn buồn ngủ: “Thiếu gia.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo hỏi: “Thịnh Hoàn Hoàn ở nhà cả ngày đã làm cái gì?”
Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân ngủ dậy rất trễ, ăn cơm sáng xong thì đọc sách với tiểu thiếu gia, ăn trưa xong thì ra cửa, chạng vạng mới trở về.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn ông, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên cũng không vừa lòng với những lời này.
Bạch quản gia trầm ngâm rồi nói: “Buổi sáng thiếu phu nhân còn hỏi tôi thuốc, đã uống chung với sữa bò rồi.”
Thuốc, sữa bò.
Thuốc tránh thai!
Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ tới, hắn với cô làm mấy lần ở Thịnh gia nhưng không bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc, cô cũng thức thời, biết chủ động đi uống.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Lăng Tiêu lại càng buồn bực.
Bạch quản gia nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Lăng Tiêu rồi đứng dậy rời đi, trong lòng rất buồn bực, đêm hôm khuya khoắt thiếu gia đánh thức ông là vì cãi vã với thiếu phu nhân nữa sao?
Trở lại phòng, Lăng Tiêu đen mặt lấy hòm thuốc qua, tự bôi thuốc tự băng bó, rất lâu sau mới băng bó xong vết thương.
Nhìn mấy lớp băng gạc kia, Lăng Tiêu càng nghĩ càng tức, nếu không phải tại cô thì hắn sẽ không bị Đường Nguyên Minh ám toán, cô lại chẳng quan tâm chút nào, không hỏi thăm lấy một câu.
Lúc trước khi muốn hắn cưới cô, cô suýt đã quỳ xuống xin hắn, hiện tại thì ngày nào cũng muốn rời đi, thật là thứ vong ơn bội nghĩa không có lương tâm.
Càng nghĩ càng giận, Lăng Tiêu mở tủ đầu giường rồi lấy quyển sách và cuốn sổ của Thịnh Hoàn Hoàn ra xé, xé một nửa mới hết giận, sau đó ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ trong tay, ảo não nhăn mày kiếm lại: Sao hắn lại làm ra hành vi ấu trĩ này?
Lăng Tiêu thả mấy mảnh vụn lại, nhưng sách đã xé nát không dán lại được, hắn nhăn mày càng chặt, ngó trái ngó phải rồi đi ra ngoài cửa phòng.
Thấy ngoài phòng không ai, hắn bước nhanh đi ra ngoài.
Một lát sau, Lăng Tiêu nắm cổ con Samoyed của Lăng Thiên Vũ trở về phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Samoyed bị dọa cào ván cửa “Gấu gấu…”
Thả tôi ra ngoài, tôi không ở chung với ác ma này.
Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ bắn về hướng Samoyed.
Samoyed co ro trong góc run bần bật “Ư ư…”
Tiểu chủ nhân cứu mạng…