Chương 434
Thịnh Hoàn Hoàn mặc kệ cánh tay Lăng Tiêu có bị thương không, buổi sáng bị hắn lăn lộn quá tàn nhẫn, hiện tại cô căn bản không muốn làm cơm.
Lúc Lăng Tiêu tỉnh táo lại thì Thịnh Hoàn Hoàn đã đeo xong tạp dề cho hắn, nhìn hình vẽ hoạt hoạ đáng yêu kia, sắc mặt hắn đen thui: “Cô không nghe thấy tôi nói gì à?”
Thịnh Hoàn Hoàn mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, sáng lấp lánh ngập nước nhìn Lăng Tiêu: “Tôi mệt quá, không muốn làm cơm.”
Lăng Tiêu: “…”
Khi Lăng Tiêu bưng đồ ăn đã làm xong đi ra, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ ngồi sát bên nhau, vừa ăn trái cây vừa xem phim say sưa.
Lăng Tiêu nghĩ thầm hắn điên rồi nên mới bị cô gái này giả vờ đáng thương gài bẫy.
Chợt, một tia sáng lóe lên.
Mặt Lăng Tiêu lạnh như băng sương, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đang làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng ngơ ra, dáng vẻ hơi há miệng có chút ngu đần.
Cô muốn chụp lại hình ảnh Lăng Tiêu bưng đồ ăn, đeo tạp dề hình hoạt hoạ lại để cười nhạo với đám bạn thân một phen, kết quả quên tắt đèn flash…
Thịnh Hoàn Hoàn rất thức thời: “Tôi lập tức xóa.”
Dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn vội nhấn vài cái lên màn hình, sau đó quay màn hình qua cho Lăng Tiêu xem: “Xóa rồi.”
Lăng Tiêu dời mắt đi, ghét bỏ cởi tạp dề ra rồi ném ra xa, giọng nói mang ý ra lệnh: “Bưng thức ăn đi.”
“Được rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhảy xuống sô pha, bước nhanh vào bếp, khóe miệng nhếch lên gian trá, kỳ thật cô căn bản chưa xóa hình…
Đi vào phòng bếp liền thấy bệ bếp đã được thu dọn sạch sẽ, nhớ đến hồi sáng Lăng Tiêu ôm cô làm chuyện kia ở chỗ này, mặt cô không khỏi nóng lên, bên tai đỏ bừng.
Cô vội bưng hai đ ĩa đồ ăn ra ngoài: “Ăn cơm.”
Lăng Thiên Vũ lập tức tắt TV đi, tung ta tung tăng chạy tới.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái: “Không phải con đã ăn no sao?”
Lăng Thiên Vũ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ cậu còn có thể ăn.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nói một câu: “Ăn quá nhiều, sau khi lớn lên vừa béo vừa lùn.”
Lăng Thiên Vũ tin là thật, tiếc nuối nhìn một bàn đồ ăn ngon, buồn rầu cắn chặt răng, trừng một cái rồi xoay người rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Vì sao anh lại gạt nó?”
Không phải có rất nhiều sao, bọn họ căn bản ăn không hết.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, duy ngã độc tôn: “Cô có ý kiến?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Tay nghề nấu nướng của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ, tuy rằng là cơm nhà bình thường, nhưng làm rất tinh xảo, thoạt nhìn rất ngon miệng, mùi vị cũng làm người ta khó quên.
Nhưng chỉ có hai người, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, đối mặt với Lăng Tiêu không nói một lời, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đặc biệt áp lực.