Chương 455
Lúc này Cố Hoan mới đi đến bên cạnh Cố Nam Thành, dừng lại trước mặt gã.
Cố Nam Thành không duỗi tay ôm Cố Hoan, chỉ nhìn cô bé mà hỏi: “Hoan Hoan, hôm nay cha tới chỉ muốn hỏi con một câu, cha và mẹ chia tay, Hoan Hoan muốn đi theo ai?”
Ánh mắt Cố Hoan hơi ảm đạm đi: “Cha mẹ thật sự muốn ly hôn sao?”
“Đúng vậy.” Cố Nam Thành trả lời rất kiên định.
Nam Tầm đứng một bên nghe, trong lòng bình tĩnh như nước lặng.
Cố Hoan nghẹn ngào hỏi: “Vì sao nhất định phải ly hôn?”
Cố Nam Thành im lặng, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt gầy gò ảm đạm của Nam Tầm, sau đó nói: “Bởi vì cha không yêu mẹ, cha mẹ tiếp tục sống với nhau chỉ không ngừng cãi vã, cha sẽ không vui, mẹ cũng không vui.”
Nam Tầm khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười chua xót bi thương, cô biết rất nhanh mọi thứ giữa mình và Cố Nam Thành sẽ hoàn toàn kết thúc.
Cố Hoan nghe xong thì rơi lệ đầy mặt, một lúc sau mới trả lời: “Con muốn đi theo mẹ, con không rời khỏi mẹ đâu.”
Tuy rằng trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng nghe con gái chính miệng nói ra, đáy lòng Cố Nam Thành vẫn thực thất vọng.
Nhìn đứa bé dù là tính cách hay dáng vẻ đều rất giống Nam Tầm trước mắt, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng buông cố chấp trong lòng xuống, không hỏi thêm nữa: “Cha đã biết.”
Ánh mắt Cố Nam Thành lại trở về trên mặt Nam Tầm, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu Hoan Hoan muốn đi theo cô thì tôi không đoạt quyền nuôi con nữa, hiện tại lập tức kêu luật sư lại đây, ngẫm lại cho kỹ cô có yêu cầu gì, chúng ta giải quyết luôn một lần đi.”
Nam Tầm nói: “Không thành vấn đề.”
Cố Nam Thành gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho luật sư, hiện tại gã gấp rút muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, cầm chứng nhận ly hôn đăng lên trên mạng, cứu vãn danh dự của mình và Cố thị đang rơi vào nguy cơ.
Nam Tầm nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Nam Thành. Trong khoảng thời gian rất dài, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng cô sẽ rất vui mừng, nhịp tim không khống chế được mà gia tốc, khóe miệng cũng bất giác nâng lên.
Không biết từ khi nào, cảm giác này chậm rãi trở nên bình đạm, trong cuộc hôn nhân bảy năm, tình yêu đã từ cuồng nhiệt ban đầu chuyển thành tình thân, tập mãi thành thói quen, lại không thể thiếu vắng.
Cô đã từng cho rằng bóng dáng này sẽ làm bạn với mình chậm rãi già đi, cùng mình nhìn con cái lớn lên, tương lai con cháu quay quần bên gối.
Nhưng hôm nay, Nam Tầm bỗng cảm thấy bóng dáng trước mặt vô cùng xa lạ, cảm giác tim đập gia tốc này như đã là chuyện của đời trước.
Cố Nam Thành cúp điện thoại, xoay người liền phát hiện Nam Tầm đang nhìn chằm chằm gã, ánh mắt cô thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Cố Nam Thành không để bụng, cất điện thoại đi rồi ngồi ở một bên, trên người tỏa ra cảm giác xa cách lạnh lẽo.
Nam Tầm bỗng cảm thấy tình yêu thực buồn cười, đã từng yêu đến oanh oanh liệt liệt, giống như rời khỏi đối phương sẽ sống không nổi, hiện tại lại căm ghét nhìn nhau.
Cố Nam Thành nói: “Căn nhà này thuộc về cô, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho Hoan Hoan một trăm vạn tiền nuôi dưỡng, giáo dục, chờ nó lớn lên một chút tôi sẽ sắp xếp thay cô.”