Chương 459
Cố Nam Thành làm như không thấy được châm chọc trong mắt Nam Tầm, ánh mắt dừng lại trên người một luật sư trong đó: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì, viết!”
Luật sư vội vàng ngồi xuống, soạn ra một phần thoả thuận hôn nhân dựa theo ý của Cố Nam Thành.
Nam Tầm tay trắng rời đi, Cố Hoan do Nam Tầm nuôi nấng, Cố Nam Thành tự động từ bỏ quyền giám hộ và thăm hỏi Cố Hoan, cũng không cần cung cấp phí sinh hoạt gì của Cố Hoan cho Nam Tầm.
Nam Tầm lấy thoả thuận qua xem rồi ký tên vào trong đó.
Giờ khắc này, rốt cuộc Cố phu nhân cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ngoài cửa lớn cục dân chứng, Nam Tầm nhìn mấy chữ to trước mặt, bỗng nhớ tới bảy năm trước.
Lúc ấy cô và Cố Nam Thành đi ra từ trong đó, Cố Nam Thành cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, vui vẻ như một đứa trẻ có được cả thế giới, gã kéo cô qua hôn thật mạnh lên mặt cô mấy cái, vô cùng kích động nói rốt cuộc cô cũng thuộc về gã.
Hiện giờ, người đàn ông đi bên cạnh cô mang đầy lạnh nhạt xa cách, đứng cách cô hai mét.
Nhận ra ánh mắt cô, Cố Nam Thành nghiêng đầu nhìn một cái, đáy mắt mang theo chán ghét không chút che giấu.
Nam Tầm trào phúng cong cong môi, ánh mắt lại tập trung trên mấy chữ to trước mặt: Cuộc hôn nhân bảy năm bắt đầu từ nơi này cũng sắp kết thúc tại đây.
Lúc này cục dân chính đã tan tầm, Cố Nam Thành đã mượn quan hệ, bên trong có nhân viên đang trực ban, lén lút làm xử lý thủ tục ly hôn cho bọn họ.
Lúc ký tên, Cố Nam Thành không chút do dự đặt bút, gấp không chờ nổi muốn kết thúc cuộc hôn nhân dài đến bảy năm này.
Lòng Nam Tầm như nước lặng, sớm đã tan nát cả rồi.
Đi ra từ cục dân chứng, giọng nói của Cố Nam Thành truyền đến từ phía sau cô, lạnh lẽo vô tình: “Tôi tính bán căn hộ kia đi, tốt nhất cô sớm dọn ra, đừng lãng phí nhân lực của tôi.”
Ý là nếu cô không dọn đi thì gã không ngại tìm người tới đuổi.
Cố Nam Thành cũng không nhìn Nam Tầm, ném xuống câu nói này rồi không quay đầu mà chui vào siêu xe.
Sau khi tiến vào xe, Cố Nam Thành liền chụp ảnh đang lên mạng, cập nhật Weibo: “Chứng nhận ly hôn mà các người muốn.”
Sau khi đăng Weibo, cư dân mạng ăn dưa lập tức nổ tung, bởi vì ngày trên chứng nhận ly hôn là vào ba tháng trước, cho nên Nam Tầm đang nói dối.
Cố Nam Thành gửi Weibo xong thì ánh mắt dừng lại trên kính chiếu hậu, bóng dáng gầy gò của Nam Tầm đã cách rất xa, cô vẫn đứng ở đó, cô đơn lại đáng thương, cứ như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là sẽ ngã xuống.
Trong lòng Cố Nam Thành không có chút thương hại nào, đi đến nước này là do cô tự gây nên, chẳng trách được gã.
Sau khi Cố Nam Thành rời đi, Nam Tầm gọi điện thoại cho Lăng Kha: “Chị ly hôn, lại đây chuyển nhà giúp chị đi.”
Cô gái lỗ mãng Lăng Kha kích động không thôi: “Rốt cuộc cũng ly hôn, muốn mấy chiếc xe?”
Nam Tầm nói: “Đồ đạc không nhiều lắm, một chiếc là đủ rồi.”
Đêm đó, Nam Tầm dẫn Cố Hoan rời khỏi biệt thự.