Chương 520
“Đúng vậy.”
“Ngày đó có phải ghế sau có người không?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng: “Là ai?”
Cố Bắc Thành trầm ngâm: “Hình như là cấp trên của ông ta, cụ thể tên là gì thì anh phải đến Cục Cảnh Sát hỏi một chút.”
“Được, Bắc Thành, anh giúp em điều tra người đó đi.” Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó lại dặn dò Cố Bắc Thành: “Đừng để người ta phát hiện anh đang điều tra.”
“Xảy ra chuyện gì, người đàn ông này có vấn đề sao?” Cố Bắc Thành hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, trái tim như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy: “Hiện tại còn chưa xác định, Bắc Thành, em nhờ anh, chuyện này rất quan trọng với em.”
Cố Bắc Thành không hỏi nhiều nữa: “Được, anh lập tức đi tra.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Nam Tầm và Hạ Tri Vi, Nam Tầm có thể tra được hành trình trong thời gian đó của Lăng Tiêu, điểm dừng chân cuối cùng của hắn ở Mỹ thì cần Hạ Tri Vi đi tra.
Cúp điện thoại, lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không thể bình tĩnh.
Chuyện này quá đột ngột đối với cô, đột nhiên cho cô một cú đánh thật mạnh, làm cô khó có thể tin, thật lâu không thể bình tĩnh.
Chỉ mong tất cả đều là giả.
So với Lăng Hàn, Thịnh Hoàn Hoàn càng tin tưởng Lăng Tiêu, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, cô nhất định phải điều tra rõ, nếu không không thể an tâm.
Được người hầu dẫn dắt, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.
Lăng Thiên Vũ đã ngủ, Lăng Tiêu tắm trong phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, đột nhiên rất muốn vọt vào chất vấn Lăng Tiêu rằng lời Lăng Hàn nói là thật hay giả.
Khi Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm hắn ngơ ra.
Tay Lăng Tiêu khựng lại, tiếp theo như không có việc gì mà tiếp tục đi về hướng ban công, tạm dừng ngoài đó mấy chục giây rồi xoay người trở về phòng, ánh mắt kia trước sau như bóng với hình.
Lăng Tiêu thở dài, ném khăn lông đi rồi bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thân hình cao lớn khom xuống, ôm cả người cô lên.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh sợ thốt lên: “Anh làm cái gì?”
Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo: “Cô nhìn chằm chằm vào tôi, còn không phải là muốn tắm chung à?”
Vừa nói, hắn vừa ôm cô đi về hướng phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng kêu ngừng: “Không, anh dừng lại cho tôi, tôi không có ý này…”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc: “Không sao, tôi tắm lại một lần với cô.”
“Tôi không cần, anh thả tôi xuống…”
Sau khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn mệt không muốn nhúc nhích, mọi phiền lòng bị cô ném hết ra sau đầu, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không cho cô được như ý nguyện, hắn vươn tay ôm lấy từ phía sau rồi dừng ở ngực cô, thân thể cũng áp sát lên: “Vừa rồi cô không chuyên tâm, suy nghĩ cái gì?”
Lăng Tiêu thổi khí lên lỗ tai đáng yêu của cô.