Chương 551
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, trên mặt ông ta không lộ ra vẻ không vui, chỉ ôn hòa mở miệng nói với Lăng lão gia tử: “Cha, con sẽ ly hôn, còn chuyện của anh cả thì A Tiêu có nhắc đến với con, để anh ta tiếp tục ngồi tù ăn năn đi!”
Đùng!
Lăng Hoa Thanh vừa nói xong thì lão gia tử đã đập mạnh cái chén xuống đất, mặt nghẹn đỏ bừng: “Súc sinh, đó là anh mày, đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ trong tù, trong mắt mày còn có người cha này hay không?”
Lăng lão thái thái lập tức cả giận quát lão gia tử: “Ông cũng biết con trai mình đã lớn tuổi, một chân ông đã bước vào quan tài mà sao tính tình còn nóng như thế, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à, một hai phải kêu đánh kêu mắng như thế?”
Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Hoa Thanh: “Bà nghe mấy lời vừa rồi nó nói giống tiếng người không? Đó cũng là con bà mà, bà không đau lòng thì tôi đau lòng.”
Nói xong, ông ta dùng sức đập vào ngực hai cái.
Lúc này bác cả gái Tôn Tư Lam đứng lên, hốc mắt đỏ bừng: “Chú hai, chị chưa từng cầu xin chú cái gì, khi chú vào tù, chị cũng tận tâm chăm sóc cái nhà này và A Tiêu, chưa bao giờ bạc đãi nó, anh của chú lớn tuổi, ngục giam ẩm ướt ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần đi thăm ông ấy luôn nói xương cốt đau, xin chú nói với A Tiêu, để nó buông tha cho anh chú đi!”
Lăng lão thái thái cũng mở miệng: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu nhìn về phía bà: “Bà nội.”
Lão thái thái nói: “Tuy bác cả con làm sai, nhưng dù sao cũng là miếng thịt rơi xuống từ người bà nội, bà nội chưa từng xin con điều gì, giờ đã qua hai năm, nếu con có cách thì giúp nó ra đi! Bà nghĩ nó cũng biết sai rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không nói cái gì.
Cô lại nhìn về phía Lăng Hàn từ đầu tới đuôi luôn trầm mặc không nói, sắc mặt gã cũng chẳng tốt gì, nhưng vẫn không đứng lên nói một lời cho Lăng Hoa Thái.
Trong lòng Lăng Hàn nhất định hận Lăng Tiêu thấu xương, cho nên ở trước mặt Lăng Tiêu, gã nói không ra được một câu khẩn cầu, gã thà ôm Lăng Tiêu cùng đi chết cũng không muốn cúi đầu.
Chú út Lăng Hoa Thịnh cũng xin cho Lăng Hoa Thái, cuối cùng bác gái còn quỳ xuống, nhưng Lăng Tiêu vẫn không chịu bỏ qua, Lăng lão thái thái rất đau khổ, nước mắt tuôn rơi.
Sự cố chấp của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, trái tim hắn còn lạnh và cứng hơn dự đoán của cô!
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc lắng nghe, cô căn bản không có tư cách xen mồm vào chuyện này.
Cuối cùng Lăng Hoa Thanh cũng mở miệng: “A Tiêu, tha cho bác cả đi, không liên quan đến đúng sai, coi như tặng cho ba một món quà, con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!”
Con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy câu nói sau cùng của Lăng Hoa Thanh nghe rất lạ, giống như mang theo chút oán giận.
Cô theo phản xạ mà nhìn về phía Lăng lão thái thái, chỉ thấy bà giật mình, duỗi tay lau nước mắt, đau đớn mà quay mặt đi.
Qua thật lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên: “Vậy làm theo ý ba đi.”
Giờ khắc này, cảm giác làm người ta hít thở không thông cuối cùng cũng dịu lại.