Chương 607
Trong cơn tức giận, anh cắn răng nguyền rủa cô ly hôn.
Vì thế liền có những lời “Nếu tôi ly hôn thì sẽ đi tai họa anh” này.
Không ngờ một câu nói trong lúc tức giận lại làm Diệp Sâm đợi bảy năm, thật là tội lỗi…
Bảy năm, tôi vẫn luôn chờ em tới gây tai họa!!!
Nam Tầm thật muốn tát mạnh cho mình một bạt tai, rõ ràng biết anh là người cố chấp lại điên cuồng, vì sao lại nói ra những lời đó chứ.
Lúc ấy nhất định cô đã tức muốn điên.
Không, là cô quá tự tin, quá tin tưởng Cố Nam Thành, cho rằng họ có thể nắm tay nhau cùng đầu bạc.
Hiện tại chọc phải người điên như thế thì bảo cô làm sao cho phải đây?
Nhìn gương mặt vặn vẹo của Nam Tầm, Diệp Sâm kéo kéo khóe miệng, búng tàn thuốc trên đầu ngón tay ra cửa sổ, lại đề xe: “Em không cần vội trả lời tôi, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.”
Thuận theo tự nhiên?
Nhìn cách làm cực đoan của anh thì anh có lý giải nghĩa của câu thuận theo tự nhiên không?
Thuận theo tự nhiên mà anh nói chỉ sợ là thuận theo anh mà thôi!
Nghĩ đến những chuyện Diệp Sâm đã làm hồi cấp ba, Nam Tầm có chút sợ, hiện tại xem ra phong cách làm việc của anh vẫn chưa thay đổi, mà còn trầm trọng hơn nữa.
Lúc xuống xe, Diệp Sâm còn nói một câu làm Nam Tầm kinh hồn khiếp vía: “Gần đây tôi sẽ ở Hải Thành, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nếu em đột nhiên phát hiện Hoan Hoan không thấy đâu thì đừng sốt ruột, đừng lo lắng, có khả năng con bé đang uống trà chiều với tôi.”
Sau khi ôm Cố Hoan còn ngủ say về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn thuật lại sơ lược tình hình công ty với Nam Tầm, Nam Tầm nghe vậy thì nhíu chặt mày lại: “Ô dù của Trần Hạo Thiên là ai?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Là Trịnh Hữu Tài.”
Không ít người đều nghe được những lời nói Trần Hạo Thiên dặn dò Trần Anh Kỳ lúc bị cảnh sát mang đi.
Trịnh cục trưởng? Đó chẳng phải là Trịnh Hữu Tài của cục cảnh sát sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em quen biết viện trưởng viện kiểm sát, ông ấy là người cương trực công chính, nếu chúng ta tra được chứng cứ Trịnh Hữu Tài đút lót, trực tiếp tung lên mạng thì người của viện kiểm sát nhất định sẽ lập án điều tra.”
Nam Tầm nghe xong thì lập tức hiểu ý Thịnh Hoàn Hoàn: “Giao cho chị đi!”
…
3 giờ chiều, trong cục cảnh sát.
Trong văn phòng của Trịnh Hữu Tài là một mảnh áp lực, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, thân thể đang run rẩy: “Xong rồi, tôi xong rồi, là ai… Là ai đâm sau lưng tôi.”
Chỉ thấy tấm ảnh trên máy tính, Trịnh Hữu Tài ôm một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trên đùi, hôn lên mặt cô, một bàn tay đặt trên đùi cô.
Bối cảnh của tấm hình là câu lạc bộ đêm tiếng tăm lừng lẫy của Hải Thành.
Kéo xuống một chút, ảnh phía dưới càng sắc dục, tay Trịnh Hữu Tài trực tiếp đặt trên ngực cô gái, người đàn ông bên cạnh đang vỗ tay.
Người vỗ tay đó không phải người khác mà là Trần Vấn Thiên mới ra tù vào thời gian trước.
Trần Vấn Thiên này là lưu manh nổi danh của Hải Thành, đã từng làm việc cho Vân Kỳ, sau này không biết tại sao lại bị Vân Kỳ đuổi đi, đồng thời gã cũng là em ruột của Trần Hạo Thiên.