Chương 629
Nếu ông chủ anh ta đồng ý cho mượn tiền thì cô muốn lôi kéo anh ta đi càng không có khả năng, vì thế cô nói với mẹ Tuấn Tài: “Dì, Tương tiên sinh muốn gọi điện thoại cho ông chủ vay tiền, thứ cho cháu lắm miệng nói một câu, nếu anh ấy mở miệng mà được ông chủ trợ giúp thì tâm tư của anh ấy càng không thể dời khỏi người kia.”
Mẹ Tuấn Tài đang trông cậy Tương Tuấn Tài cưới vợ sinh con, vừa nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy thì cảm thấy rất có lý, lập tức đứng dậy chạy về hướng Tương Tuấn Tài rồi giật lấy điện thoại của anh và tắt máy.
Tương Tuấn Tài có chút tức giận: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Mẹ Tuấn Tài đỏ mắt nói với Tương Tuấn Tài: “Mẹ không muốn con càng lún càng sâu, nếu ba biết con vay tiền người đó chữa bệnh cho mình thì thà bệnh chết cũng không dùng số tiền đó, con hiểu không?”
Tương Tuấn Tài nhấp miệng không nói lời nào.
Mẹ Tuấn Tài tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Bệnh của ba con cần giải phẫu, về sau cũng phải dưỡng tốt, nếu con còn không hiểu chuyện thì làm sao ông ấy an tâm dưỡng bệnh, có thể chịu được bao lâu?”
Tương Tuấn Tài đỏ mắt, chán nản ngồi xổm trong góc tường: “Vậy mẹ bảo con làm sao bây giờ?”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đi qua: “Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, anh cảm thấy ông chủ giúp anh rất nhiều, là quý nhân thậm chí là ân nhân trong đời anh, anh không thể phản bội. Nhưng anh phải nghĩ lại, anh ta nhìn trúng anh là vì năng lực của anh có thể kiếm tiền cho anh ta, anh ta cho anh một chiếc xe một căn nhà, nhưng giá trị anh sáng tạo ra lại không thể đo lường. Thương nhân đều để ý ích lợi, anh ta chịu cho anh những thứ đó là vì anh có giá trị này, tương tự vậy, nếu ngày nào đó anh không đáng giá thì anh ta sẽ cho anh rời đi.”
Tương Tuấn Tài khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cô thì biết cái gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Nếu anh không tin thì có thể trở về thử xem, chỉ cần anh sai lầm vài lần thì thái độ của anh ta nhất định sẽ thay đổi rất lớn. Anh thâm tình với anh ta, anh ta lại chỉ coi anh là công cụ kiếm tiền, Tương Tuấn Tài, anh thật sự muốn sống cả đời như thế sao?”
Sắc mặt Tương Tuấn Tài thay đổi, tay từ từ nắm chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn biết cuối cùng anh cũng nghe lọt lời cô nói, vì thế để danh thiếp và một tấm thẻ ngân hàng lại cho anh: “Nếu anh suy xét xong thì cứ việc tới tìm tôi, những lời tôi nói hôm nay đều còn giá trị.”
Nói xong, cô giơ bàn tay sưng đỏ của mình lên: “Nhớ kỹ Tương Tuấn Tài, đây là anh nợ tôi, nếu anh muốn đi ăn máng khác thì nhất định phải suy xét Thịnh Thế đầu tiên.”
Thấy lòng bàn tay rách da của Thịnh Hoàn Hoàn, Tương Tuấn Tài dời mắt đi, thấp giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Buồn bực trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cũng biến mất sau lời xin lỗi của Tương Tuấn Tài: “Không sao, chỉ trầy da thôi, mấy ngày là lành rồi, còn không để lại sẹo.”
Tương Tuấn Tài bật cười: “Cô thật qua loa.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười theo, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ: “Đã khuya, tôi phải trở về, chờ chú phẫu thuật xong tôi lại đến, nghe nói buổi tối hôm nay sẽ có sao băng, ước với sao băng thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực, chúc anh may mắn.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi.
Tương Tuấn Tài nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng đầy phức tạp.
Đêm đó, Tương Tuấn Tài chờ được sao băng, nguyện vọng anh ước là mong ba mình giải phẫu thành công, sức khoẻ hoàn toàn khôi phục.
Đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn mua hộp băng keo cá nhân ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài, dùng nước rửa miệng vết thương xong thì dán băng keo, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tuy bị thương một chút, nhưng kết quả vẫn tốt.