Chương 684
Diệp Sâm dõng dạc nói: “Đương nhiên là với mẹ con, chú và mẹ con sinh em trai cho con, chờ nó trưởng thành liền cùng chú bảo vệ con với mẹ, được không?”
Cô bé nghe xong thì lập tức vui vẻ đồng ý: “Được, Hoan Hoan cũng muốn em trai, nếu là em gái Hoan Hoan cũng thích, con sẽ chia đồ chơi và quần áo xinh đẹp cho em.”
Diệp Sâm cười nói: “Thật ngoan.”
Cũng không biết cái cô kia có chịu sinh với anh không.
Đường Dật bĩu môi: “Diệp thiếu, lương tâm anh không đau à?”
Còn đê tiện đến lợi dụng một cô bé.
Diệp Sâm không lấy làm hổ thẹn, chỉ cưng chiều chơi đùa với cô bé trong lòng, thật đáng yêu, mềm như bông, giống một cục bột nếp nhỏ trắng trẻo, khi còn nhỏ cô ấy cũng như vậy sao?
Đường Dật nhìn Tiểu Hoan Hoan, trong lòng bỗng có chút ghen ghét Diệp Sâm: “Anh ăn gì mà may quá vậy, không bỏ chút sức lực nào ra đã nhặt không được món hời như vậy.”
Lời này của Đường Dật ít nhiều có chút châm chọc, vì thế vừa nói xong đã bị Diệp Sâm đá ngã lăn xuống đất chung với cái ghế.
Đường Dật giận dữ: “Cmn, anh làm thật à.”
Trên mặt Diệp Sâm có thêm một tia âm trầm: “Lần sau để tôi nghe thấy những lời này lần nữa thì cậu sẽ bị người ta khiêng ra ngoài đó.”
Đường Dật tự biết đuối lý nên sờ cái mũi, tự nâng cái ghế lên rồi ngồi xuống: “Mấy câu vừa rồi của tôi có chút không ổn, anh coi như tôi đang đánh rắm, nói trắng ra là tôi ghen ghét anh và Lăng gia, một người có con trai, một người có con gái, mà tôi đến nay vẫn là người cô đơn, ngẫm lại thấy thật thê lương.”
Diệp Sâm cười lạnh: “Cậu đa tình như thế, ngày nào đó có cô gái dẫn đứa nhỏ tới tìm cậu, chỉ vào đứa nhỏ và nói đây là giống cậu gieo mấy năm trước cũng có khả năng.”
Đường Dật cười to: “Nếu đúng như vậy thì tôi mừng muốn điên, mấy cụ nhà tôi cũng mừng muốn điên, hiện tại ngày nào tôi cũng bị hối kết hôn, sắp bị họ ép điên rồi.”
Lúc này điện thoại của Diệp Sâm vang lên, anh liếc nhìn một cái, là Nam Tầm gọi tới tìm con gái.
Diệp Sâm đứng lên, cầm lấy điện thoại ôm cô bé đi ra bên ngoài, giọng nói rất thong dong thản nhiên: “Tìm tôi có việc gì?”
Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi giận dữ hỏi: “Hoan Hoan đâu, có phải nó lại bị anh ôm đi không?”
“Đúng vậy, chúng tôi đang ăn cơm ở bên ngoài, em muốn lại đây sao?” Diệp Sâm thản nhiên ung dung nói, không hề chột dạ vì lén ôm con gái người ta đi, hết sức
đương nhiên, hết sức làm càn.
“Tôi đã nói với anh là không cho phép anh tiếp cận Hoan Hoan nữa.”
Nam Tầm sắp bị Diệp Sâm làm tức chết rồi, nhưng ngặt nổi lần nào người này cũng dửng dưng như vậy, chỉ có cô ấy lòng nóng như lửa đốt, làm cô tức đến ngứa răng.
Diệp Sâm cong cong khóe miệng, tưởng tượng ra Nam Tầm tức đến đỏ bừng mặt thì tâm tình rất tốt: “Không phải tôi đã nói với em sao, nếu em phát hiện không thấy Hoan Hoan đâu thì đừng sốt ruột cũng đừng lo lắng, có lẽ nó đang ăn cơm với tôi, em thật sự không cần sốt ruột như thế.”
“Diệp Sâm, anh có thể có liêm sỉ chút không hả?”
Nam Tầm thật muốn khinh vào mặt anh, anh không được tôi cho phép đã lén lút ôm con gái của tôi đi, còn thản nhiên dửng dưng nói tôi chỉ lo lắng dư thừa? Anh có thể giảng đạo lý, có liêm sỉ một chút không?