Chương 698
Thì ra cô đã bị người ta chụp hình lúc ra khỏi Cục Dân Chính, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà người nọ lại đăng ảnh lên mạng, rất nhanh đã lan truyền ai ai cũng biết.
“Thịnh tổng, nghe nói vừa rồi cô không ở văn phòng, lại đến muộn à?” Dương Lập cậy già lên mặt, vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Cô như vậy là không được, vừa đi làm mấy ngày mà đã đến trễ hai ba lần rồi đúng không?”
Cao Tễ phòng hành chính cười lạnh và nói: “Mới đi làm có mấy ngày, chưa có thành tích gì đã không biết xấu hổ đến trễ, tôi thấy ngày Thịnh Thế phá sản đã không xa rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết hôm nay mấy lão già Dương Lập và Cao Tễ sẽ liên thủ xử lý cô, dù hôm nay cô không đến trễ thì họ cũng tìm lý do khác chèn ép, buộc cô đích thân đi mời Chu Tín về.
Đây chỉ là lời dạo đầu mà thôi, mặt sau còn có cục đá cứng đang chờ cô.
Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc mà nhìn về phía bọn họ, không nóng không giận mà nói: “Vừa rồi tôi thật sự đi xử lý chút việc riêng, nhưng hình như chẳng liên quan gì đến các người, công ty có quy định nào viết là giám đốc phải đến công ty trước 8h như công nhân viên không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào Dương Lập: “Quản lý Dương có quẹt thẻ đúng 8h mỗi ngày không?”
Sau đó cô lại nhìn Cao Tễ: “Còn ông, hôm nay mấy giờ ông đến công ty?”
Cuối cùng ánh mắt cô xẹt qua mặt cả đám cao tầng: “Cần tôi bảo thư ký xuất giờ các người quẹt thẻ không? Hay mọi người hy vọng về sau thời gian đi làm sớm hơn một giờ?”
Các cao tầng liên tục lắc đầu, sắc mặt ai cũng xấu hổ, trăm miệng một lời mà trả lời: “Thịnh tổng, chúng tôi cũng vừa mới đến!”
Tống Chí Thượng ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng vừa đến không bao lâu.”
Giờ khắc này, mặt Dương Lập và Cao Tễ hết sức khó coi, miệng lưỡi của Thịnh Hoàn Hoàn này càng ngày càng lợi hại.
Dương Lập là con cáo già, rất nhanh đã khôi phục trấn định: “Thịnh tổng, hiện tại trên mạng đều lan truyền cô vừa đến Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn với Lăng Tiêu, chẳng lẽ cô không cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười, thật muốn phun vào mặt Dương Lập một ngụm: “Chú Dương, tôi và Lăng Tiêu ly hôn là chuyện cá nhân, cần giải thích với chú cái gì?”
Dương Lập hừ lạnh: “Trước kia Lăng Tiêu từng làm giám đốc đại diện ở Thịnh Thế, biết rất nhiều bí mật thương nghiệp của công ty, hiện tại các người ly hôn, sao cô có thể bảo đảm nhưng bí mật đó không bị tiết lộ ra ngoài?”
Cao Tễ lập tức phụ họa: “Nói rất đúng, sao cô bảo đảm về sau Lăng Tiêu không lợi dụng điều đó để giành khách hàng, phá hư đơn hàng của chúng ta, cô còn dám nói đây là việc riêng?”
Lời Dương Lập và Cao Tễ nói rất nhanh được không ít cao tầng tán thành, trừ nhằm vào Thịnh Hoàn Hoàn ra thì ít nhiều gì cũng thật sự có chút lo lắng, cho nên cả đám đều hùng hổ doạ người.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những gương mặt xa lạ lại quen thuộc kia, ý cười trên khóe miệng dần dần tắt, cô nhìn về phía Dương Lập: “Vậy theo ý của quản lý Dương thì tôi nên giải thích thế nào với các người?”
Dương Lập ngẩn người.
Cao Tễ nói: “Bảo Lăng Tiêu viết giấy cam kết cho chúng tôi.”
Dương Lập gật đầu và nói: “Kiến nghị này của quản lý Cao không tồi.”
Bọn họ cũng biết Lăng Tiêu là dạng người gì, vô duyên vô cớ muốn hắn viết giấy cam kết cho Thịnh Thế còn khó hơn lên trời.