Chương 709
Sau khi nghe được đáp án, Mộ Tư trầm mặc thật lâu mới nói: “Muốn anh ra mặt giúp em bình ổn những lời đồn trên mạng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không cần, anh dưỡng thương cho tốt đi, không cần nhọc lòng vì việc nhỏ này của tôi, tôi có thể tự giải quyết.”
Mộ Tư cũng không miễn cưỡng: “Anh tôn trọng lựa chọn của em, lát nữa Đường Dật sẽ làm phẫu thuật cho anh, em sẽ qua chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Sẽ.”
Cô không có lý do gì không đi.
Mộ Tư cười, giọng rất dịu dàng: “Anh chờ em.”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn vứt những chuyện phiền lòng đó qua một bên để tập trung vào công việc, không bao lâu sau lại nhận được điện thoại của Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh không nho nhã như Mộ Tư, anh làm việc càng bá đạo cứng rắn: “Anh đã cho người tra chuyện trên mạng rồi, là em họ của Triệu Giai Ca – Lam Tiếu làm. Còn đám tiểu thư phỉ báng em trên các diễn đàn lớn thì anh đã cho người ghi tên lại, lát nữa đưa danh sách và thông tin cá nhân cho em, em xem muốn xử lý thế nào.”
Chuyện này liên lụy đến Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi anh Minh, em không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, em sẽ mau chóng xử lý, giảm ảnh hưởng đến nhỏ nhất.”
“Người nên xin lỗi là anh, nếu không phải anh muốn đưa em về nhà thì sẽ không bị người ta chụp hình, để đám phụ nữ kia có cơ hội bịa đặt.” Đường Nguyên Minh cười cười: “Cho nên chúng ta xem như huề nhau.”
“Cảm ơn anh!”
Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết anh đang an ủi mình?
Giọng Đường Nguyên Minh chậm lại, trầm thấp thong thả đặc biệt dễ nghe: “Hoàn Hoàn, đây là chuyện của hai chúng ta, em không cần nói cảm ơn, em tính xử lý Lam Tiếu kia như thế nào?”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng: “Em phải suy nghĩ đã.”
“Phải làm cô ta nhớ đời, còn hai người bịa đặt kia nữa, đừng dễ dàng buông tha cho họ.” Giọng Đường Nguyên Minh có thêm một tia lạnh lẽo, sau đó lại dịu lại: “Đừng sợ, yên tâm mà đi làm, xảy ra chuyện gì anh Minh chống lưng cho em.”
Không biết vì sao lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lại nhớ tới Lăng Tiêu, hình như hắn cũng từng nói với cô những lời này. Chỉ là khi nào nói, cụ thể là vì chuyện gì, cô đã không nhớ nổi nữa!
“Hoàn Hoàn?” Đường Nguyên Minh kêu lên một tiếng: “Nếu em không biết nên xử lý thế nào, không ngại cứ giao cho anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại: “Không, em biết nên làm sao, anh Minh yên tâm, họ dám kéo anh vào chuyện này, em sẽ không buông tha cho họ.”
“Được.” Đường Nguyên Minh lại nói: “Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm không?”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút suy nghĩ mà từ chối: “Xin lỗi, tối nay em phải đến bệnh viện một chuyến, có chuyện gì ngày mai bàn lại được chứ?”
“Được, buổi tối gặp.”
Được? Buổi tối gặp?
Anh nghe lầm sao, cô nói cô phải đi bệnh viện!
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp đáp lại thì Đường Nguyên Minh đã tắt máy, sau đó cô nhận được tư liệu anh gửi đến.
Lý Na?