Chương 787
Hắn lạnh lùng nói: “Súng là vũ khí quan trọng nhất của đất nước, một tên hề như mày sao có thể được phép khoe khoang, ra vẻ!”
Nói xong hắn quay người về chỗ.
Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả những người có mặt đều chấn động.
Đặc biệt là Tề Nhân, ông ta trợn mắt kinh hãi, ông ta không ngờ Tần Thiên lại hung ác như vậy. Chỉ gặp mặt một lần, đã phế đội trưởng đội Hắc Hổ mà ông ta tin tưởng nhất!
“Cẩn thận!” Tô Tô đột nhiên kêu lên.
Hắc Hổ bị thương lộ ra bộ dáng hung hãn, rút ra một con dao ngắn lao tới, dùng toàn lực đâm vào lưng Tần Thiên.
Tần Thiên cũng không quay đầu lại.
Con dao dài trong tay hắn tuỳ ý vung về phía sau.
“Á!”
Hắc Hổ lại hét lên, sau đó, bụp một tiếng, anh ta quỳ gối xuống. Máu chảy ra từ đầu gối lập tức nhuộm đỏ mặt đất.
Một đao của Tần Thiên nhẹ nhàng cắt vào cơ và xương trên đầu gối của anh ta. Từ giờ trở đi, đây chỉ có thể là một phế nhân.
Tần Thiên liếc nhìn năm mươi thành viên Hắc Hổ, cười lạnh nói: “Muốn sống sót thì sang bên kia quỳ đi.”
“Nếu cho rằng mình giỏi, hãy thoải mái tấn công. Đội trưởng của các người là một ví dụ.”
Năm mươi thành viên trong đội nhìn nhau kinh hãi.
Trước đó, họ đều là những nhân vật tàn nhẫn, hung hãn nhưng Tần Thiên đã đánh nát nhận thức của bọn họ.
Lúc này bọn họ cảm thấy trước mặt Tần Thiên, mình chính là ba học sinh ba tốt vừa mới bước ra khỏi cổng trường.
Bụp một tiếng, một trong những người nhát gan, chân mềm nhũn quỳ xuống tại chỗ.
Hiện trường yên tĩnh.
Những kẻ này lần lượt cúi đầu, giống như một bầy cừu ngoan ngoãn, họ lặng lẽ đi sang một bên, mỗi người tìm một vị trí rồi quỳ xuống. Bọn họ thậm chí không dám nhìn Tần Thiên nữa.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Tề Nhân, hắn thản nhiên đặt Miêu đao lên vai Tề Nhân.
“Cậu làm gì vậy?”
“Đừng giết tôi!” Tề Nhân rùng mình, theo bản năng kêu lên.
Sắc mặt ông trắng bệch như một tờ giấy.
“Ông là cha của Tề Xuân, ông có biết đây là xưởng sản xuất hàng giả của anh ta không?”
Tề Nhân còn chưa kịp nói, Tần Thiên đã cười lạnh nói tiếp: “Nếu biết, vậy thì là ông bao che.”
“Nếu không biết thì là ông cũng không có khả năng dạy dỗ con cái, tự chịu trách nhiệm.”
“Hãy đến quỳ bên cạnh con trai ông đi.”
Sắc mặt Tề Nhân tái mét, run rẩy, bước tới quỳ bên cạnh Tề Xuân.
Hai cha con buồn rầu như những đứa con hiếu thảo trước linh cữu.
Tần Thiên cười toe toét với Tô Tô, nói: “Vợ yêu, không khiến em sợ hãi chứ?”
“Những người này thật sự không biết điều!”