Chương 789
Kẻ khác không nhắc tới, Quan tam gia vẫn là người đáng tin nhất. Chính là tuyệt đối không thể để kẻ khác đến đây làm bừa được. Đây cũng chính là sứ mệnh của ông ta, nghĩ tới đây ông ta nhìn Tần Thiên cắn răng nói: “Cậu dám để tôi gọi người thật sao?”
“Quan tam gia tới rồi thì cậu không có chỗ chôn đâu.”
“Không được!” Lần này lại tới Mã Hồng Đào thốt lên, trong mắt hắn lại đầy vẻ lo lắng.
Tần Thiên nhìn đồng hồ rồi mất kiên nhẫn nói: “Nhanh gọi đi!”
“Mẹ kiếp, lằng nhằng nói lắm lại mất thêm vài phút rồi.”
“Không biết rằng ông đây còn phải đưa vợ đi ăn cơm sao?”
“Được!” Tề Nhân tức đỏ cả mặt cầm điện thoại lên.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, chỉ thấy giọng điệu của ông ta dịu đi rất nhiều: “Tam gia, chuyện thành phố Tỉnh bên kia giải quyết xong rồi hả?”
Bên kia truyền tới giọng nói lạnh nhạt: “Ông già, nhân lúc tôi không có mặt giở trò đừng tưởng tôi không biết!”
“Tôi còn chưa tìm ông tính tội đâu, ông lại dám ló mặt tới tìm tôi trước.”
“Nói đi, xem ông giải thích thế nào?”
Tề Nhân vội vã: “Tam gia hiểu nhầm rồi!”
“Ý ngài nói miếng đất Kim Long Loan kia hả? thực ra miếng đất đấy tôi đấu giá hộ ngài mà!”
“Ông nói gì?”
“Ông già, ông có lòng tốt tới vậy? thế ông nói xem hộ là thế nào?”
Tề Nhân thở dài: “Mấy ngày trước bên thành phố Tỉnh đại loạn, tam gia lại tự mình ra mặt giải quyết.”
“Tôi biết ngài sớm đã để ý tới miếng đất đó, nhưng sau khi ngài đi có vài nhà đầu tư muốn nhảy vào cướp đất.”
“Bọn chúng thấy ngài không ở đây định làm càn.”
“Ngài cũng biết chúng ta bình thường có chút mâu thuẫn về lợi ích, nhưng mà chúng ta cùng là người thành phố Trịnh mà.”
“Mặc dù tam gia không ở đây nhưng tôi sao có thể để bọn chúng trèo lên đầu chúng ta ngồi được?”
“Sự tình cũng cấp bách tôi không kịp nói với ngài, đành phải gọi gấp mấy gia tộc nhỏ lại để giành lấy miếng đất kia đã.”
“Đợi tam gia quay lại sẽ dâng cho ngài.”
Trong điện thoại im lặng mất vài giây sau đó hoài nghi hỏi: “Ông nói thật chứ?”
“Hay là các ông định nâng giá cao rồi bán lại cho tôi ở giữa ăn chênh lệch?”
“Nói đi, muốn giá bao nhiêu. Chỉ cần hợp lý tôi sẽ không để các ông thiệt!”
Tề Nhân gấp gáp nói: “Tam gia nói gì vậy!”
“Anh em chúng tôi sao lại ăn lời ăn lãi của tam gia!”
“Thử hỏi cả cái thành phố Trịnh này xem ai mà không nể mặt tam gia ngài? Chúng tôi cũng biết ngài tới thành phố Tỉnh là ra mặt hộ vị lão gia bên kia.”
“Nếu nói lợi ích gì gì thì tam gia coi thường anh em chúng tôi quá rồi.”
“Tôi làm chủ, cứ theo giá gốc không cần lời lãi gì chuyển tên miếng đất kia cho ngài!”
“Tam gia, miếng đất kia phong thuỷ bảo địa, sau này tiền đồ vô lượng!”