Chương 853
“Anh—” Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng lên.
Tàn Kiếm thở phào nhẹ nhõm và nói: “Đại tiểu thử, cô còn nhận ra phế vật tôi không?”
Lãnh Vân gật đầu: “Tôi đã từng gặp chú một lần, chú là chú Tàn Kiếm, chân của chú bị sao vậy?”
Tàn Kiếm mỉm cười và nói: “Nhờ phú của Hắc Ám Chi Hoa.”
“Đại tiểu thư, cô Ngưng Sương là thành viên trong đội Thiên Phạt của tôi, cô hãy nể mặt tôi mà bỏ đao xuống đi.”
“Thiên Phạt kế thừa từ Diêm Vương Điện, cũng là tâm nguyện của cha nuôi của chô, cho nên chúng ta đều là người một nhà.”
“Tôi sẽ nể mặt chú Tàn.” Lãnh Vân bỏ dao xuống dọc theo sườn.
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, cô ta thật sự có chút áy náy.
Tên này nói sẽ lột tr@n và ném cô ta xuống biển, không để lại cho cô ta tấm vải che thân nào. Cô ta hiểu tính tình của Tần Thiên.
Nhưng cô ta lại cười lạnh cảnh cáo Thiết Ngưng Sương: “Em gái, đừng tưởng rằng vì có người họ Tần ủng hộ thì cô muốn nói gì thì nói.”
“Đôi khi, sẽ chết người đó.”
Mai Hồng Tuyết chế nhạo: “Nếu Xà Vương dám làm như vậy, đằng sau chẳng lẽ không có người ủng hộ sao?”
“Cô nói cái gì?” Sắc mặt Lãnh Vân lại thay đổi.
Mai Hồng Tuyết cười lạnh: “Tôi chỉ muốn khuyên một số người đừng coi sự khách khí của người khác là phúc khí của bản thân.”
“Được rồi được rồi. Vào việc chính thôi.”
“Mọi người đừng nói nữa.”
“Đại tiểu thư, mau dẫn chúng tôi đi gặp Seraph. Hi vọng có thể moi ra tung tích của Độc Sư từ trong miệng hắn.” Tàn Kiến vội vàng chạy tới ứng cứu.
Lãnh Vân trừng mắt nhìn Mai Hồng Tuyết, quay lại và đi về phía hang động.
Mối thù giữa phụ nữ cuối cùng cũng coi như được giải quyết.
Tần Thiên có chút bực mình, vẫn chưa nhìn thấy Seraph chết tiệt đó đã ôm một bụng tức rồi.
Hắn bước vào trong với vẻ mặt ủ rũ.
Quả nhiên đúng như Quản Nghĩa nói, đây là hang đá tự nhiên. Bên trong, rác thải sinh hoạt vương vãi khắp nơi.
Trên giường đá, một người đàn ông da trắng đang nằm, anh ta trông như đang thoi thóp, ngủ mê man.
Trên cơ thể anh ta không có vết thương hay vết máu rõ ràng. Nhưng dù ai nhìn vào cũng sẽ biết anh ta đã phải chịu sự tra tấn đến mức nào.
Tần Thiên biết trước khi mình tới Lãnh Vân đã tra tấn anh ta để ép cung.
Hắn vẫn biết rõ thủ đoạn của người phụ nữ này.
Hắn không khỏi trừng mắt nhìn Lãnh Vân, nói: “Đã hỏi được gì rồi?”
Lãnh Vân tức giận nói: “Không được gì cả.”
Tần Thiên hừ một tiếng: “Không phải tôi đã nói, tất cả đợi tôi đến rồi tính tiếp sao?”
“Khó khăn lắm mới bắt được một tên, nếu cô gi ết chết hắn thì phải làm sao?”
Lần này, Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không cãi lại nữa.