Chương 9
Về sau, Mộ Thành Chu phát hiện Mộ Tư và Bạch Băng lặng lẽ phản kháng, dần dần thoát khỏi sự khống chế của ông ta, hai người bọn họ còn âm thầm cướp đi rất nhiều cơ ngơi và sản nghiệp mà ông ta gầy dựng.
Mộ Thành Chu tức giận, gởi một bức ảnh Bạch Tuyết trúng dao trên ngực, ngã xuống vũng máu cho Mộ Tư xem, nói cho anh biết Bạch Tuyết đã chết.
Lúc đó Mộ Tư và Bạch Băng đau đến không muốn sống tiếp, triển khai phản kích kịch liệt, cuối cùng bức Mộ Thành Chu vào tuyệt lộ.
Lúc Mộ Thành vào tù, còn chính miệng thừa nhận với Mộ Tư, Bạch Tuyết đã bị ông ta giết.
Tâm Mộ Tư đã chết, đồng ý với Thịnh Xán tổ chức hôn lễ.
Anh đã phụ lòng Bạch Tuyết, không thể phụ lòng Thịnh Hoàn Hoàn nữa.
Nhưng giờ phút này, Mộ Tư đã sớm ném Thịnh Hoàn Hoàn ra sau đầu, thương tiếc bao lấy tay Bạch Tuyết trong lòng bàn tay, “Tuyết Nhi, đời này anh sẽ không rời khỏi em, sẽ không để bất cứ ai tổn thương em nữa.”
Đó là lời hứa của một người đàn ông.
Địa vị của cô trong lòng anh, không ai có thể thay thế, kể cả Thịnh Hoàn Hoàn đã làm bạn với anh sáu năm.
Bạch Tuyết ngủ rất say, giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Người đàn ông đứng trong thư phòng, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Mộ thiếu và Thịnh tiểu thư, nhưng Mộ thiếu hình như hoàn toàn quên mất, đến bây giờ vẫn chưa thay quần áo.
Lại qua một lúc lâu, thủ hạ nơm nớp lo sợ, rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Mộ thiếu, thời gian sắp tới, nên thay quần áo ra ngoài đón cô dâu rồi.”
Mộ Tư giống như không nghe thấy, ngồi bất động bên giường.
Thủ hạ thức thời ngậm miệng lại, cũng không có dũng khí mở miệng nữa.
Hồi lâu sau, Mộ Tư cũng đứng lên đi thay quần áo.
Một giờ sau, xe hoa xuất hiện ở giao lộ bên ngoài biệt thự Thịnh gia, mấy chục chiếc xe sang trọng, thật là khí phái.
Bạn bè gần xa của Thịnh gia cũng đều đến đông đủ, cả Thịnh gia đều nhộn nhịp tiếng cười.
“Đến rồi, đội xe hoa đến rồi.”
Tiếng cười vui vẻ của bạn bè thân thích từ dưới lầu truyền đến.
Thịnh Hoàn Hoàn đang trang điểm bất chấp quy củ, bước nhanh đến ban công, thấy xe hoa từ từ chậm rãi dừng ở ngoài cửa lớn.
Giọng nói nghiêm khắc của Thịnh phu nhân từ trong phòng truyền đến: “Hoàn Hoàn mau vào ngồi xuống, như vậy không may mắn.”
“Con chỉ liếc mắt một cái thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn vươn một ngón tay mảnh khảnh, nghịch ngợm nháy mắt với mẹ.
Mẹ Thịnh nói: “Không được!”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của mẫu thân đại nhân, Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi nụ cười trên mặt, lưu luyến không rời trở về chỗ ngồi.