Chương 913
Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác bụng lại đang co rút đau đớn, tâm tình càng bực bội: “Hôm qua tôi qua đêm ở nhà Đường Nguyên Minh, nếu chúng tôi đã xảy ra cái gì thì anh nghĩ xé áo tôi là nhìn ra được? Lăng Tiêu, không phải ai cũng ngang ngược thô lỗ như anh.”
Khí thế của Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Thịnh Hoàn Hoàn, tốt nhất cô đừng kích thích tôi, cô gánh hậu quả không nổi đâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn sắc mặt Lăng Tiêu cũng biết không thể kích thích hắn nữa, có chuyện gì mà người đàn ông này không dám làm?
“Lăng Tiêu, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, đừng để tôi xem thường anh.”
Nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa bước lên xe.
Rất nhanh chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn theo hướng Thịnh Hoàn Hoàn biến mất với ánh mắt nặng nề, hắn dựa vào đầu xe hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sắc mặt phức tạp mà lạnh lẽo.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng thì lập tức vào phòng tắm, bà dì đã tới, nhưng từ chiều đến tối chỉ thấy một chút đỏ, bụng lại co rút đau đớn ghê gớm.
Cô muốn uống thuốc giảm đau, nhưng tìm thật lâu cũng không ra nên lập tức bực bội đá văng hộp thuốc đi thật xa: “Chết tiệt, cả mày cũng ức hiếp tao.”
Thật vất vả mới dịu lại, cô bảo người hầu đưa ly nước đường đỏ lên rồi nằm xuống nghỉ, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút.
….
Hôm nay Triệu Giai Ca rất buồn bực nên một mình đi đến quán bar uống rượu, Lệ Hàn Tư sợ cô ta bị người ta lợi dụng nên luôn canh giữ bên cạnh.
Vì thế anh ta trở thành đối tượng cho Triệu Giai Ca trút giận, đêm nay cô ta nói rất nhiều lời khó nghe, luôn đuổi anh ta đi.
Nhưng dù Triệu Giai Ca nói chướng tai đến mấy thì anh ta chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: “Em uống say.”
Sau khi đưa Triệu Giai Ca trở về, Lệ Hàn Tư đi đến tiểu khu Lăng Kha ở, trước kia Lăng Kha luôn chờ đợi anh ta, nhưng lần này gõ cửa rất lâu cũng không có ai đáp lại.
Lệ Hàn Tư mới bừng tỉnh nhớ tới hôm qua sau khi mình uống say, Lăng Kha đã nói chia tay với mình.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lệ Hàn Tư thu tay lại, đang định rời đi thì mấy công nhân đi tới.
Lệ Hàn Tư nghe bọn họ nói: “Kẻ có tiền thật tùy hứng, chín phần nội thất mới mà nói bỏ liền bỏ, đều là hàng xịn đấy, nếu bán lại cũng kiếm được không ít tiền.”
“Tôi thấy rất nhiều thứ đều hoàn toàn mới, cũng không biết người ta nghĩ thế nào, thôi chúng ta đi làm việc đi, dọn cho xong rồi trở về nghỉ ngơi sớm.”
Sau đó Lệ Hàn Tư thấy bọn họ mở cửa phòng Lăng Kha ra rồi đi vào.
Sắc mặt Lệ Hàn Tư sầm xuống, lập tức đi theo vào.
Chỉ thấy căn phòng vốn quen thuộc đã bị dọn dẹp trống không, sô pha anh ta và Lăng Kha từng ngồi cùng, cái giường từng ngủ chung đều biến mất, chỉ còn lại một vài đồ vật lặt vặt trên mặt đất.
Trong lòng dâng trào ngọn lửa hừng hực, anh ta tóm lấy một công nhân mà giận dữ hỏi: “Ai cho các người tiến vào?”
Lệ Hàn Tư đã ngồi trên vị trí đỉnh cao giới thương nghiệp mấy năm nên trên người có khí chất rất uy nghiêm.
Công nhân nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ú ớ nói: “Là… Là chủ của nhà này bảo chúng tôi lại đây dọn đồ, nói là muốn bán căn hộ này đi.”