Chương 929
Lăng Hoa Thanh phất tay: “Mày đi xuống đi, chờ lệnh của tao.”
Người đàn ông gật đầu rồi lập tức rời đi như được tha mạng.
“Rắc” một tiếng, cái ly nát đầy đất.
Tiêu Nhi, con vẫn làm ba thất vọng rồi!
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, giọng của người hầu truyền đến: “Lão gia, thiếu gia tới.”
Đồng tử của Lăng Hoa Thanh co rụt lại, cả khuôn mặt âm u xanh mét đi: Đây là đến hỏi tội à?
Một lát sau, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở phòng khách, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Tiêu Nhi, sao con lại tới đây?”
Lăng Tiêu pha một ấm trà rồi đứng dậy nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, ba ngồi đi, ba cũng ra tù một thời gian rồi mà hai cha con chúng ta còn chưa nói chuyện đàng hoàng lần nào.”
Lăng Hoa Thanh gật đầu cười nói: “Con nói rất đúng, đúng là chúng ta nên ngồi xuống tâm sự.”
Sau khi uống hai ly trà, Lăng Tiêu mở miệng trước: “Vì sao ba lại muốn giết Thịnh Xán?”
Lăng Hoa Thanh buông ly trà xuống rồi nâng mắt lên: “Con biết nguyên nhân mà.”
Lăng Tiêu nói: “Ba mới ra tù, con không hy vọng ba vào đó nữa.”
Lăng Hoa Thanh: “Tiêu Nhi, chỉ cần con đứng về phía ba thì ba sẽ không vào nữa.”
Lăng Tiêu trầm mặc, Lăng Hoa Thanh hỏi tiếp: “Vì sao con lại ở nhà họ Thịnh vào lúc đó?”
Lăng Tiêu không trả lời.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng có nghi vấn tương tự.
Lăng Hoa Thanh lại nói: “Ba không muốn có biến cố gì xuất hiện trong hôn sự giữa con và Lâm Chi Vũ.”
Lăng Tiêu vừa muốn mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gọi đến, hắn nhìn thoáng qua rồi tắt máy.
Lăng Hoa Thanh nhìn thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn thì sắc mặt trầm xuống: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn còn quấn lấy con không?”
Lăng Tiêu: “Không phải.”
Sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tiếp theo Lăng Tiêu lại nhận được một tin nhắn, lần này Lăng Hoa Thanh giật lấy điện thoại i, sắc mặt lại trầm xuống vài phần: “Lại là Thịnh Hoàn Hoàn, nó muốn quyến rũ con.”
“Ba, cô ấy không quyến rũ con.”
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn muốn quyến rũ hắn thì lúc trước khi ly hôn sẽ không vội vàng sốt ruột như vậy, trước khi ly hôn còn tránh hắn như hổ.
“Nó hẹn con gặp mặt, còn nói không phải?”
Lăng Hoa Thanh trả điện thoại lại cho Lăng Tiêu rồi thấm thía nói: “Tiêu Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư và Đường Nguyên Minh không trong sạch, con đừng đi con đường xưa của ba.”
Lăng Tiêu liếc nhìn tin nhắn kia một cái rồi lại nhìn vào mắt Lăng Hoa Thanh, không nhanh không chậm nói: “Ba, cô ấy không phải An Lan, con cũng không phải ba.”
Lăng Hoa Thanh cứng lại: “Con nói vậy là có ý gì?”
“Con đang điều tra chuyện ám sát, trước lúc đó con hy vọng ba buông thù hận, yên bình mà sống.”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ba, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, con không muốn lại phải xa rời.”