Chương 968
Khi Đường Nguyên Minh cầm quần áo trở về thì thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác đứng trong phòng tắm với sắc mặt trắng bệch.
“Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, em chỉ hơi lạnh thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn co rụt người lại rồi miễn cưỡng cười cười với anh: “Em tắm nước nóng, thay bộ quần áo là ổn thôi.”
“Vậy anh ra ngoài trước.” Đường Nguyên Minh lịch sự buông quần áo xuống rồi rời khỏi phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nói với người đàn ông canh giữ ở ngoài cửa: “Dẫn người phục vụ vừa rồi tới cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn thay đồ rất nhanh, hơn mười phút sau đã về tới tiệc mừng thọ, cô không nhìn thấy Đường Nguyên Minh mà lại gặp Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ, cùng với Văn Sâm đang bảo vệ bọn họ.
Văn Sâm vẫn mang dáng vẻ cũ, tóc mái nghiêng che đi hơn phân nửa gương mặt thanh tú, máy móc không cảm xúc canh giữ phía sau Lâm Chi Vũ.
Hồi lâu không gặp, không ngờ cuối cùng gặp lại anh ấy trong tình huống như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay qua nhìn Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ với cảm xúc hoàn toàn khác, giống như cô thấy bản thân trước kia, hiện giờ vị trí của cô đã bị thay thế rồi.
“Thịnh tiểu thư.” Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, lộ ra ý cười thân thiện với cô: “Tôi chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn cô.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hơi buồn cười, châm chọc nói: “Chúng ta có quen biết sao, từng có qua lại gì à?”
Lâm Chi Vũ không để ý đến sự sắc bén của cô: “Có lẽ Thịnh tiểu thư không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết Thịnh tiểu thư, khoảng thời gian trước cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”
“Cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đã từng nghe câu nói tương tự như vậy từ miệng của Lam Nhan.
Nhưng Lam Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lâm Chi Vũ lại là gì?
Thịnh Hoàn Hoàn không cho rằng Lâm Chi Vũ thật lòng muốn nói cảm ơn cô.
Lâm Chi Vũ tiếp tục giải thích, giọng nói rất dịu dàng ôn hoà: “Chắc cô cũng biết tình trạng của Thiên Vũ, lúc ở nước M luôn là tôi ở bên nó, là tôi vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất với nó.”
“Trước khi tới Hải Thành, tôi luôn lo lắng tình trạng của Thiên Vũ sẽ trở nên càng tệ, không ngờ nó lại gặp được cô.”
Lâm Chi Vũ nhìn gương mặt ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn tinh tế trước mắt mà nói tiếp: “Bởi vì chúng ta trông rất giống nhau, Thiên Vũ như một người sắp chết đuối gặp được khúc gỗ cứu mạng nên liều mạng muốn bắt lấy cô, vì thế mới đặc biệt ỷ lại vào cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ mình lại nghe thấy lời nói làm người ta đau lòng đến vậy: Thiên Vũ thích bám lấy cô chỉ vì cô trông rất giống Lâm Chi Vũ?
Cô không tin, cô không tin lời nói tàn nhẫn này.
Cô nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, ý cười bên miệng hơi cứng đờ, sau một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thiên Vũ, cô ấy nói có đúng không, con thích dì là vì dì trông giống cô ấy sao?”
Lăng Thiên Vũ cứ nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới gật gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà trợn to hai mắt, ngực quặn đau từng cơn, đau đến mức làm cô thở không nổi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu châm chọc: “Thì ra là thế.”