Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 127

Chương 127

“Kỳ Anh, chăm sóc chồng con cho tốt.”

Bà Xuân dặn dò xong liên cất bước lên lâu.

Tài xế và Cao Kỳ Anh dìu Dương Tử Hiên theo sau.

Bên ngoài có ồn ào náo nhiệt thế nào cũng không ảnh hưởng đến hai người ôm nhau ngủ trong phòng.

Bạch Ngọc Lan có thói quen lúc ngủ phải gác chân nên lúc này cô như con bạch tuộc quấn quanh lấy anh.

Dương Tử Sâm lúc đầu không quen nhưng sau nhiều ngày ngủ cùng cô anh cũng dần quen thuộc, lúc này cũng rất tự nhiên mà ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng lại không dễ dàng như anh nghĩ, thân thể của Bạch Ngọc Lan vừa thơm vừa mềm lại dán chặt vào lồng ngực anh khiến Dương Tử Sâm nhiều lần phải cật lực đè nén dục vọng đang nổi lên của mình, từng đêm trôi qua vô cùng khó ngủ.

Bạch Ngọc Lan đang ngủ lại nghe thấy tiếng thở dốc bên tai truyên đến, cô có chút nhạy cảm với âm thanh nên mơ màng tỉnh dậy.

“Tử Sâm, anh làm sao vậy, cơ thể sao lại nóng thế này, lẽ nào là bị sốt?”

Bạch Ngọc Lan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang dần tăng liên theo bản năng sờ soạng người hắn một phen lại sờ lên đến trán.

“Không đúng, trán anh bình thường mà, Tử Sâm, anh nói cho em biết cơ thể có chỗ nào không ổn.”

Bạch Ngọc Lan hốt hoảng hỏi, tay chân lại có chút luống cuống.

Dương Tử Sâm lại bắt lấy bàn tay đang quờ quạo lung tung của cô trầm giọng nói: “Nằm yên, đừng nhúc nhích, tôi không sao.”

“Nhưng mà anh…”

Bạch Ngọc Lan nói nửa chừng đột nhiên cảm nhận được cái gì đó đang chọc chọc vào minh.

Cuối cùng cô đã hiểu ra anh nóng là vì cái gì, Bạch Ngọc Lan tuy không rành chuyện này nhưng cái gì nên biết vẫn biết.

Cô khụ khụ hai tiếng nói: “Cái đó, Tử Sâm, nếu anh không nhịn được thì chúng ta có thể…

Ừm, nói thế nào chúng ta cũng là vợ chồng.”

Nói rồi cô choàng tay qua cổ anh thân hình cũng dựa sát hơn lúc nấy, cô nghĩ mình nên chủ động một chút nếu không chờ người đàn ông này chủ động không biết đến ngày tháng năm nào.

Bạch Ngọc Lan vừa muốn hôn lên môi anh thì Dương Tử Sâm theo bản năng ngoảnh mặt sang chỗ khác, còn khàn giọng nói: “Ngủ đi.”

Không thể không nói Bạch Ngọc Lan có chút hụt hẫng, âu sâu nói: “Tại sao anh lại không muốn thân cận với em? Lẽ nào còn chưa hoàn toàn tin tưởng em sao hay là anh vẫn còn chưa quên được người cũ.”

Cô thấy cả hai điều này đều có khả năng, thứ nhất anh chỉ đang dân dân tiếp nhận cô vẫn chưa hoàn toàn có niêm tin vào cô, thứ hai rất có thể anh còn chưa dứt được mối tình cũ, nghĩ đến đây lòng cô lại quặn thắt, xem ra cô phải cố gắng nhiều hơn rồi.

Trong đêm tối Dương Tử Sâm giữ im lặng không trả lời Bạch Ngọc Lan chỉ nghe thấy hơi thở đè nén của anh, cô không muốn ép anh quá chỉ có thể xoa dịu anh: “Trời khuya rồi chúng ta nên ngủ thì tốt hơn.”

Bạch Ngọc Lan dứt lời lại rời khỏi người anh để anh thoải mái hơn một chút, đáng lẽ ra đối với chuyện này phải là đàn ông hùng hùng hổ hổ chủ động tìm đến mới đúng thế mà lại thành phụ nữ yếu đuối như cô chủ động lại còn bị từ chối, đúng là tổn thương mà, ai bảo chồng của cô lại khác biệt với những đàn ông khác chứ, haix.

Bạch Ngọc Lan quay lưng lại với anh, giờ phút này cô lại chẳng thể ngủ được, có ai bị chồng từ chối thân cận lại có thể tiếp tục ngủ, mà bên cạnh Dương Tử Sâm càng không ngủ được, lúc cô rời khỏi vòng tay của anh anh lại cảm thấy vô cùng hụt hãng, anh không phải không muốn cô chỉ là nửa đời sau anh không thể đứng lên được nữa, anh không chắc mình có thể mang đến hạnh phúc cho cô.

Hai người mang hai tâm sự khác nhau vô thức chìm trong giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau vừa ăn sáng xong vợ chồng Bạch Ngọc Lan lại được gọi đến họp mặt gia đình, cô nghĩ ông Dương sẽ không gọi Tử Sâm lên không ngờ quản gia lại nói cô phải đưa được anh lên trên.

Bạch Ngọc Lan nhìn anh khó xử nói: “Tử Sâm, nếu như anh không muốn lên em có thể tìm cớ cho anh.”

Tốt hơn hết đừng để anh đụng độ với Cao Kỳ Anh kia thì tốt hơn, quản gia không nói nhưng cô biết họp mặt này là để ra mắt Cao Kỳ Anh, cũng không biết ông Dương có tính toán gì lại muốn Tử Sâm lên đó.

“Không cần, tôi đi cùng em.”

Dương Tử Sâm không suy nghĩ trả lời.

Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ nhưng sau đó lại mỉm cười nói: “Được.”

Mười phút sau mọi người đã tập hợp đầy đủ trong thư phòng của ông Dương bao gồm Dương Tử Sâm và Bạch Ngọc Lan.

Từ lúc hai người bước vào mấy cặp mắt trong phòng đều rơi xuống trên người bọn họ chỉ trừ Cao Kỳ Anh, cô ta ngồi bên Dương Tử Hiên có chút căng thẳng không nói nên lời.

Mà biểu hiện của cô ta lại khiến bà Xuân không mấy hài lòng, khí thế này thật đúng là kém xa con ranh Bạch Ngọc Lan kia, lại nhìn thái độ hờ hững của cô bà Xuân lại càng thêm tức tối trong lòng, mấy ngày nay bận rộn chuyện hôn lễ của Tử Hiên bà còn chưa có trừng trị được Bạch Ngọc Lan nhưng hôm nay bà rảnh rỗi rồi có thể chú ý cô ta nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment