Chương 14
Đúng năm phút sau cô mở cửa đi ra, quản gia vẫn còn đứng ở ngoài, thấy cô bước ra ông ta nói: “Đại thiếu phu nhân mời đi theo tôi.”
Quản gia đưa cô đến phòng khách, ở đó ngoài ông Dương còn có thêm một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng và một người đàn ông mặc âu phục màu trắng.
“Ông chủ, phu nhân, nhị thiếu gia, đại thiếu phu nhân tới rồi”
Quản gia nhìn ba người nói một lượt.
Thông qua xưng hô của quản gia cô đã biết hai người này là ai, cô lại chỉ nhìn ông Dương nói: “Chào buổi sáng, ông nội.”
Ông Dương gật đầu nói: “Ừm, cháu ngồi đi”
Bạch Ngọc Lan ngồi xuống trùng hợp đối diện với người đàn ông mặc âu phục màu trắng, hắn lại cười với cô một cái rồi nói: “Chị dâu, chào buổi sáng”
“Xin chào”
Bạch Ngọc Lan cũng chỉ khách sáo chào lại, người này có vài nét tương tự Dương Tử Sâm nhưng không sắc nét bằng anh, khuôn mặt có vài nét giống người phụ nữ ngồi bên, hơn nữa nụ cười có chút giả tạo, đôi mắt cũng quá săm soi, cô tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét.
Chợt cô lại cảm nhận được ánh mắt của vị phu nhân kia, bà ta đang nhìn vào tay cô thì phải, nói chính xác hơn là nhìn chiếc nhẫn trên tay cô.
Theo cô biết bà ta không phải là mẹ ruột của Dương Tử Sâm mà chỉ là mẹ kế, ánh mắt bà ta nhìn cô cũng không mấy thiện cảm.
Lúc này ông Dương lại lên tiếng: “Ngọc Lan, ta giới thiệu với cháu một chút, hai người này chính là mẹ chồng và em chồng cháu.”
“Con chào mẹ, em chồng.”
Bạch Ngọc Lan nhìn hai người chào hỏi.
Bà Xuân trong lòng ghét bỏ ngoài mặt vui vẻ nói: “Con dâu à, đến Dương gia rồi con ráng chăm sóc Tử Sâm cho tốt, trong Dương gia có gì không hiểu thì có hỏi mẹ, biết không?”
“Vâng, con đã biết, cảm ơn mẹ”
Dương Tử Hiên cũng như có như không nói: “Hy vọng chị có thể chăm sóc tốt cho anh hai”
“Tôi là vợ của anh ấy đương nhiên chăm sóc tốt cho anh ấy”
Bạch Ngọc Lan mắt đối mát, lời đối lời, không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, cô có cảm giác trong lời nói của cậu em chồng này có ẩn ý nhiều ý tứ.Ông Dương lại nhìn quản gia nói: “Gọi toàn bộ người làm đến đây nhận biết đại thiếu phu nhân”
“Vâng, ông chủ.”
Quản gia lập tức đi làm.
Phút chốc sắc mặt của bà Xuân trầm xuống, lúc trước về làm dâu bà cũng không được ai nhận biết vậy mà con bé này mới bước vào ngày đầu tiên ba chồng đã kêu toàn bộ người làm nhận biết nó rồi, lý nào lại như vậy.
Bà Xuân vô cùng cay cú trong lòng lại không thể có ý kiến gì, chỉ biết ngồi lặng thinh.
Một lát sau hơn hai mấy người nam nữ từ người hâu trong nhà đến người làm ngoài vườn đều tập trung hết nhà khách.
Bọn họ đồng thanh chào hỏi ba vị chủ nhân của Dương gia một lượt, sau đó cũng không dám ngẩng mặt lên.
Ông Dương nhìn đám người chỉ vào Bạch Ngọc Lan nói: “Từ đây vê sau Ngọc Lan là đại thiếu phu nhân của Dương gia, các ngươi phải biết lễ phép hiểu không?”
“Vâng, ông chủ.”
Cả đám đồng thanh đáp.
Sau đó nhìn đối với Bạch Ngọc Lan hô to: “Ra mắt đại thiếu phu nhân.”
Lần đầu tiên được một đám người cúi đầu chào hỏi Bạch Ngọc Lan có chút không quen, hơi gượng cười khách sáo nói: “Chào mọi người, sau này phiền mọi người chiếu cố rồi”
“Chúng tôi không dám ạ, đều là trách nhiệm của chúng tôi”
Đám người rất đồng thanh đáp khiến Bạch Ngọc Lan không khỏi líu lưỡi, đây chính là đẳng cấp nhà giàu sao? Cô đúng là mở mang tâm mắt mà.
Thấy mọi người đều đã chào hỏi ông Dương mới nói tiếp: “Đây là quản gia Quý cháu cũng đã biết, sau này có chuyện gì cháu có thể nói với ông ta, còn những người còn lại là đầu bếp, người giúp việc trong nhà và người làm, cháu cũng tùy ý sai bảo họ những việc cần thiết.”
Nói rồi ông quay sang đám người hầu nói: “Các người tự giới thiệu với đại thiếu phu nhân đi”
Những người quản lý đứng đầu một nhóm người làm đứng ra nói trước sau đó mới đến những người còn lại.
Bạch Ngọc Lan chỉ chú ý đến vài người cần thiết như đầu bếp trưởng, thím Quyên, người đi chợ, thím Hồng, cùng một vài người nữa.