Chương 153
Lúc này trong phòng của Dương Tử Sâm anh đang nhìn bình hoa trên bàn đến ngẩn người, Tiểu Khải thì lại bận rộn chạy qua chạy lại trong phòng đến mật lừ, lâu lâu lại ngoái đầu lại hỏi: “Thiếu gia, đặt bên này sao?”
“Ừm, xích lên một bậc.”
Tiểu Khải làm theo để giở hoa trong tay xích lên cao thêm một bậc.
Cảm thấy đã ổn rồi cậu mới nói: “Thiếu gia, xong rồi, tôi còn phải làm gì nữa hay không?”
Dương Tử Sâm nhìn bài trí trong phòng một lượt cảm thấy hài lòng rồi mới gật đầu nói: “Được rồi cậu ra ngoài trước đi.”
Tiểu Khải thở nhẹ một hơi từ chiều đến giờ cậu đã chạy vặt cho thiếu gia không biết bao nhiêu vòng lại còn phải tránh né đại thiếu phu nhân, đúng là mệt cái thân xác này, bây giờ giải phóng rồi đúng là nhẹ cả người.
Trước khi ra cậu ta lại nhìn căn phòng đầy hoa một lượt thâm nghĩ từ khi nào thiếu gia lại trở nên lãng mạn như vậy đúng là làm cậu lóa cả mắt.
Dương Tử Sâm không quan tâm đến cái nhìn của Tiểu Khải anh lại di chuyển bánh xe đến cái bàn trước mặt mở hộp giãy ra, bên trong là chiếc bánh kem hình trái tim có đề mấy chữ “Mừng ngày phụ nữ”, anh lại lấy mấy cây nến bên cạnh cảm lên cũng không biết có bao nhiêu cây toàn bộ đều bị anh cắm xuống.
Mà trên phòng ông Dương, từ khi bà Xuân rời đi ông Dương chỉ thở dài mà chưa nói với cô một câu nào, Bạch Ngọc Lan lại chủ động hỏi: “Ông nội sao ông lại để cháu quản gia?”
Ông Dương lại thở dài một hơi nói: “Trong cái nhà này ta đã không tin tưởng ai được nữa rồi, Ngọc Lan, ta chỉ có thể tin tưởng cháu.”
Cũng không biết vì sao ông Dương lại nói vậy Bạch Ngọc Lan cảm thấy sự việc không đơn giản nên nói: “Cháu không dám hứa với ông điều gì nhưng cháu sẽ cố gắng hết mình.”
“Ta cũng chỉ mong có vậy, lòng người khó đoán, không ngờ ta lại nuôi ong tay áo, còn đi tin tưởng những người kia, Tử Sâm thành ra như vậy một nửa cũng là do ta hại nó, Ngọc Lan, cháu giúp ta ở bên cạnh nó nhiều một chút, cũng không biết thằng bé có hận người ông này không?”
Ông Dương nói không đầu không đuôi lại nói vô cùng ẩn ý khiến Bạch Ngọc Lan không thể đoán rõ ý tứ trong lời nói của ông, có điều cô biết ông đang có tâm sự gì đó, nếu như ông không nói cô đây cũng không tiện hỏi nhiều.
“Vâng, cháu sẽ ở bên anh ấy không rời không bỏ.”
Chuyện gì cô không thể đảm bảo nhưng chuyện này cô có thể chắc chắn.
“Tốt rồi, Ngọc Lan, cháu chú ý đừng để mẹ trông cháu cùng Tử Hiên tiếp xúc nhiều với Tử Sâm, ta sợ thằng bé sẽ chịu kích thích.”
Ông Dương lại dặn dò thêm một câu.
Bạch Ngọc Lan càng nghi ngờ sâu hơn, cô lại nói: “Cháu có thể hỏi ông một câu không?”
“Ừm, hỏi đi.”
Ông Dương rót thêm một tách trà điềm nhiên nói.
Bạch Ngọc Lan cũng không do dự: “Cháu có thể biết đơn thuốc của Tử Sâm do ai đằng sau sắp đặt hay không?”
Bàn tay đang cầm tách trà của ông Dương hơi khựng lại một chút, biểu hiện trầm tư, sắc mặt đang hòa hoãn cũng trở nên âm trâm.
Xem ra cô đã hỏi một câu khiến ông Dương phải suy nghĩ có nên nói hay không, Bạch Ngọc Lan cũng không vội, thực ra cô cũng đoán được bảy phần kê phía sau là ai rồi cô chỉ cần một đáp án nữa thôi, nếu ông Dương không nói cô cũng sẽ không ép hỏi đến cùng.
Thế nhưng qua một lúc sau ông Dương lại đột nhiên lên tiếng nói ra mấy chữ: “Mẹ kế của Tử Sâm.”
Lúc nói ra ông Dương dường như là tức giận lại dường như là đè nén điều gì đó.
Bạch Ngọc Lan không hề kinh ngạc bởi đáp án này vì cô cũng nghĩ hung thủ chính là bà ta hoặc Dương Tử Hiên.
“Cháu đã biết, ông có dự tính gì hay không cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt Tử Sâm.”
Có lẽ đây cũng là lý do ông Dương cho cô tham gia quản gia, bà Xuân đã làm ra việc này với Tử Sâm ông không còn tin bà ta nữa cũng là điều dễ hiểu.
“Ừm, cháu bảo vệ thằng bé rất tốt, vốn dĩ ta muốn đuổi Lưu Xuân ra khỏi Dương gia nhưng công ty hiện giờ có chút vấn đề ta không thể đuổi cô ta đi, cho nên ta chỉ có thể bảo cháu cẩn thận, từ nay mọi chuyện có liên quan đến Tử Sâm cháu một tay lo liệu đi không cần hỏi qua người phụ nữ này.”
Ông Dương cso chút căm phẫn nói.
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Xem ra nhà họ Dương sắp rối loạn rồi, cô thì không sao chỉ sợ Tử Sâm sẽ bị ảnh hưởng, đáng tiếc cô cũng không thể đề nghị ông đưa anh rời khỏi đây.
Ông Dương căn dặn thêm mấy câu nữa mới để cô đi, Bạch Ngọc Lan vừa xuống cầu thang vừa suy nghĩ lại không chú ý có người chờ cô ở chân cầu thang.