Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 18

Chương 18

Ba người kia ai cũng chần chừ, Bạch Ngọc Lan lại thúc giục: “Nhanh một chút, không thì các cô chịu nghỉ việc đi”

Đến đây lại có hai người vội nhặt con sâu lên ăn, bọn họ vừa bỏ vào mồm đã vội vàng bịt miệng chạy ra ngoài, chỉ còn lại Tiểu Hà, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt hận thù rõ rệt.

“Tôi, tôi sẽ đi nói chuyện này cho phu nhân, cô ép người quá đáng”

Trong lúc cấp bách cô ta lại lôi bà Xuân ra thị uy với cô.

“Nói đi, cô nghĩ phu nhân với ông chủ người nào có quyền hành hơn”

Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời thân thể cô ta cứng đờ.

“Thông minh một chút còn có đường sống.”

Bạch Ngọc Lan không khỏi nhắc nhở.

Cuối cùng cô hầu Tiểu Hà chỉ có thể nhẫn nhịn cúi xuống lấy một con sâu lên giả vờ bỏ vào miệng rồi chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Lan thấy thế lại nhìn người đàn ông ở đẳng kia tâm tư có chút phức tạp, tuy cô hiểu hành động của anh ta nhưng cũng không nhịn được nói: “Tôi biết vì cơm canh có sâu nên anh mới tức giận ném một bàn thức ăn đi, lúc nãy tôi hiểu nhầm anh cho tôi xin lỗi nhưng lần sau anh cũng không nên ném thức ăn như vậy, nếu cơm canh có vật lạ anh có thể nói ra mà”

Người đàn ông nào chỉ âm thầm hừ lạnh, anh nói ra thì có ích gì, anh cũng lười nói, bình thường thức ăn cũng lẫn rất nhiều thứ mỗi lần anh cũng chỉ hất đồ ăn xuống, bọn họ đều nghĩ anh nổi cơn điên mà thôi hơn nữa anh không lên tiếng nên đám người kia cứ vậy mà làm, không bỏ sâu thì bỏ giun, lại nói không ai đi kiểm tra mấy cái này.

Bạch Ngọc Lan không thấy người đàn ông lên tiếng cô lại hỏi: “Anh chắc đói lắm rồi đúng không, tôi đi nấu cái khác cho anh.”

“Không cân.”

Dương Tử Sâm lạnh lùng nói.

Người phụ nữ này làm vậy để làm gì, thể hiện sao? Hay muốn lấy lòng anh, nghĩ đến việc cô ta muốn lấy lòng mình Dương Tử Sâm lại cảm thấy bản thân mình ngốc nghếch, một kẻ tàn phế như anh còn có người muốn lấy lòng sao? Dương Tử Sâm tự diễu.

“Tôi sẽ nấu, anh chờ một chút, à, phải rồi…”

Bạch Ngọc Lan chợt nhớ ra cái gì đó lại đi đến chỗ chiếc va li mở khóa ra sau đó lấy một cái bọc gì đó lại mang đến cho anh.

“Anh ăn tạm cái này trước đi, đây là bánh ngọt tôi thường thích ăn, ngon lắm đó.”

Nói rồi cô đặt vào lòng Dương Tử Sâm sau đó rời đi không để anh kịp từ chối.

Lúc ra khỏi phòng cô có dặn một người hầu dọn sạch căn phòng, lại đi ra phòng bếp chuẩn bị nấu nướng.

Bốn người kia nhìn thấy cô không ai dám hó hé cái gì, Bạch Ngọc Lan nhìn sơ qua không thấy cô hầu Tiểu Hà đâu, cô lại nhìn ba người còn lại nói: “Tôi hy vọng lần sau không có chuyện này xảy ra nữa, thím Quyên, thím là đầu bếp trưởng tôi mong thím có thể kiểm tra kỹ thức ăn trước khi mang đến cho đại thiếu gia, thím nghe hiểu không?”

“Tôi đã biết rồi thưa cô.”

Thím Quyên lễ phép, thái độ vẫn chừng mực không vì cô bắt ăn sâu mà tỏ ra căm hận không giống hai cô hâu còn lại nhìn cô bằng ánh mắt căm tức.

Bạch Ngọc Lan cũng không quan tâm cô chỉ muốn nấu ăn mà thôi, lại bắt tay vào làm.

Thể nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói lại vang lên phía sau lưng cô, “Con dâu cả thật có phong phạm của một đại thiếu phu nhân mới bước chân vào Dương gia đã muốn làm chủ xử lý người hầu trong nhà này rồi, thật giỏi.”

Bạch Ngọc Lan nghe giọng nói có chút chanh chua lại quay đầu lại nhìn người đến, cô lễ phép gọi: “Mẹ chồng”

“Hửm, cô còn biết tôi là mẹ chồng của cô sao, vừa mới làm dâu ngày đầu tiên đã muốn làm chủ trong nhà này rồi sao?”

Bà Xuân lạnh mắt nhìn cô, nghe Tiểu Hà nói bà không nhịn được tức giận mới từ trên lầu hai chạy xuống đây.

“Con dâu không dám cũng không có ý đó.”

Bạch Ngọc Lan điềm đạm nói.

“Hừ, không có ý đó vậy ý cô là gì đây, muốn đuổi người làm trong nhà này là đuổi sao?”

Bà Xuân lấy dáng điệu của mẹ chồng nói, đâu còn nhỏ nhẹ tình cảm như lúc ngồi cùng ông Dương.

Tiểu Hà đứng bên cạnh đắc ý nhìn cô, Bạch Ngọc Lan liền biết cô ta đã đi mách lẻo, cô không để dáng vẻ này của cô ta vào mắt chỉ hỏi: “Không biết mẹ có biết trong thức ăn của chồng con có sâu trong đó hay không?”

“Tiểu Hà đã nói với tôi đây chỉ là sơ sót trong quá trình xử lý nguyên liệu, Tử Sâm còn chưa lên tiếng cô lại còn muốn làm ầm chuyện này lên, nghĩ mình bước chân vào Dương gia làm đại thiếu phu nhân rồi thì muốn làm gì thì làm sao?”

Bà Xuân hừ nhẹ nói, dường như không để chuyện này vào mắt.

Bình Luận (0)
Comment