Chương 192
Người phụ nữ cũng nhìn hắn phong tình vạn chủng rồi nhường đường cho hai người đi vào.
Chỉ mới ba bước chân Dương Tử Hiên đã nhìn thấy một người đàn ông chỉ khoác trên người một chiếc khăn tắm tay cầm tẩu thuốc hít vào một hơi tạo ra một loạt tiếng rít chói tai.
“Chủ tịch Hạng.”
Dương Tử Hiên bước tới một bước lên tiếng chào hỏi.
Hạng Ngạo lại không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh hắn phút chốc tinh quang phát sáng lại nói: “Đây là búp bê mà cậu nói sao?”
“Đúng vậy.”
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Hạng Ngạo Dương Tử Hiên liền biết ông ta hài lòng với búp măng non này của hắn.
“Để búp bê lại cậu ra ngoài.”
Hạng Ngạo không nhiều lời.
Dương Tử Hiên cũng biết tác phong của ông ta, kiểm hàng trước mới bàn đến chuyện làm ăn, hắn tin chắc hàng này vừa mắt Hạng Ngạo nên không do dự đông ý: “Được.”
Mắt thấy Dương Tử Hiên phải đi ra ngoài cô gái kia chợt níu áo hắn: “Anh Hiên.”
“Không sao, em ở cùng chủ tịch Hạng một chút là được.”
Dương Tử Hiên vỗ vai cô gái còn nói nhỏ: “Đừng làm ông ta nổi giận, khiến ông ta vui vẻ như em đã làm với anh.”
Nói xong hắn liên bước ra ngoài, người phụ nữ phong tình vạn chủng lúc nãy cũng theo hắn ra.
“Dương tổng lần này kiếm người không tệ, lão Hạng chắc chắn sẽ chết mê chết mệt.”
Vừa ra ngoài người phụ nữ đã cười như có như không nói.
Dương Tử Hiên không đáp lời cô ta, hắn chỉ cân Lưu Hồng làm được việc cho hắn là được, muốn đàm phán với người trong kia không thể chỉ dựa trên miệng lưỡi.
Hạng Ngạo là ai? Ông ta chính là tỷ phú giàu bậc nhất thành phố Thương Lan, cũng là ông trùm của giới thương mại, một nhân vật nổi tiếng ai nghe cũng biết, người kính sợ người nịnh bợ, người như ông ta có hai sở thích, một là thích phá trinh những cô gái mới lớn hoặc trông như búp bê, hai là thích sưu tập siêu xe, còn là siêu xe hiếm có thời cổ xưa.
Những siêu xe mà ông ta nắm trong tay đã có hơn mười chiếc gân như được thu nhặt khắp nơi thế giới, Dương Tử Hiên muốn kiếm một chiếc khác vừa lòng ông ta còn khó hơn là mò kim đáy biển nên hắn chọn phương thức đơn giản nhất dâng búp măng non cho ông ta.
Người phụ nữ thấy hắn lơ mình cũng quen rồi lại hỏi: “Anh muốn ông ta hợp tác làm ăn với Dương thị sao?”
“Không, Dương thị không thiếu người hợp tác hơn nữa ông ta cũng không ở trong giới này, cái tôi muốn là uy quyên và thế lực của ông ta.”
Dương Tử Hiên cười lạnh nói.
“Anh muốn làm gì đây?”
Người phụ nữ có chút khó hiểu.
Hắn lại cao ngạo nói: “Cướp Dương thị.”
Chỉ ba từ đơn giản đã nói lên dã tâm của Dương Tử Hiên, đôi mắt của hắn ta nhuộm một màu đỏ chói, không che giấu dục vọng chiếm hữu.
Bên trong Hạng Ngạo nhìn búp bê trước mắt hít thêm một hơi mới hỏi: “Tên gì?”
“Lưu, Lưu Hồng.”
Không có Dương Tử Hiên bên cạnh Lưu Hồng có chút sợ hãi người này, nói thế nào nhìn ông ta cũng băng tuổi cha chú cô ta rồi chưa kể tướng tá của ông ta có chút hung dữ đáng sợ, bắt cô ta phục vụ một người đàn ông thế này cô ta không làm được.
“Ô, tên Hồng sao, mau lại đây.”
Hạng Ngạo lại tiếp tục ra lệnh, đây coi như là một thói quen của ông ta.
Lưu Hồng bước một bước đầu tiên lại dừng lại không dám tiến thêm bước thứ hai, Hạng Ngạo không thích chậm trễ cau có nói: “Còn không mau qua.”
Lưu Hồng giật mình một cái can đảm bước thêm được hai bước, chỉ còn cách Hạng Ngạo cỡ một cánh tay.
Ông ta mất kiên nhãn lạnh giọng nói: “Cởi đồ ra.”
“Cái, cái gì?”
Lưu Hồng kinh sợ nhìn ông ta.
Hạng Ngạo lại thêm chậm rãi nói: “Không cởi, cút.”