Chương 220
Bạch Ngọc Lan vẽ liên tay không dừng, mười lầm phút đầu được một pic khá vừa lòng nhưng càng vê sau không biết có phải là do vội vàng hay không cô vẽ càng lúc càng fail, không có pic nào gọi là tạm ổn, mười mấy tờ giấy đã bị cô vo tròn ném xuống đất không thương tiếc.
“Làm sao bây giờ, sao lại vẽ không ra thế này?”
Bạch Ngọc Lan vò đầu bức tóc, miệng thì ngậm bút chì, đây là lần đầu tiên cô vẽ mà thảm họa như vậy, nét thì quá thô nét thì không sắc, càng nhìn càng muốn xé.
Thế này thì bao giờ mới xong chứ? Đúng lúc này cửa phòng được người mở ra, Bạch Ngọc Lan nghe tiếng động nhìn qua, người đàn ông đẩy xe lăn đang đi về phía cô.
Bạch Ngọc Lan có hơi kinh ngạc hỏi: “Anh còn chưa đi ngủ à, mai anh còn phải đi làm sớm đấy.”
“Vợ anh còn chưa ngủ anh làm sao ngủ được đây, haix, Ngọc Lan, nếu em cân tiên anh có thể đưa cho em, bao nhiêu cũng được em không cần phải vất vả như vậy.”
Dương Tử Sâm thở dài nói.
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là trách nhiệm, em đã hứa với tổng biên ngày mai phải hoàn thành bản vẽ nhưng mà mấy ngày nay vì chuyện của Cao Kỳ Anh em lại quên mất, giờ phải thức khuya để vẽ nhưng mà nãy giờ em chưa làm được cái gì.”
Bạch Ngọc Lan có chút uể oải nói.
“Vậy để anh giúp em đi.”
Dương Tử Sâm đề nghị.
Bạch Ngọc Lan nghi hoặc hỏi: “Anh ngoài thiết kế ra còn biết vẽ đồ họa à?”
Dương Tử Sâm lắc đầu: “Không rành lắm nhưng biết chút ít, có thể vẽ khung xương người hoặc đại loại như vậy.”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một chút lại nói: “Vậy được, phiên chủ tịch giúp em một tay rồi.”
Dương Tử Sâm đi đến ngồi bên cạnh lại, nhìn mấy bức họa vừa nãy của cô một chút sau đó lại nói rành rọi chỗ sai sót của cô, Bạch Ngọc Lan cảm thấy có lý lại lấy tờ giấy khác vẽ lại, còn vẽ theo lời anh nói.
Chỉ năm phút sau liên có một bức họa hoàn mỹ, Bạch Ngọc Lan câm bức họa lên vừa kinh ngạc vừa tấm tắc: “Quả nhiên như thế này mới đúng.”
“Tử Sâm, anh thật là có năng khiếu, hay là anh thử vẽ một chút xem, pic sau là cảnh nam nữ chính nắm tay nhau đi dưới một bầu trời trong xanh xung quanh có hoa cỏ, ghế đá.”
Bạch Ngọc Lan miêu tả để anh vẽ thử, nếu như anh đã có thể nhìn ra điểm thiếu sót của cô trong bức tranh thì chắc sẽ vẽ được.
Dương Tử Sâm cũng không do dự câm lấy bút chì phác họa ra giấy, Bạch Ngọc Lan ở một bên nhìn theo chuyển động bàn tay của anh, anh vẽ rất nhanh dường như chỉ mấy nét đã phác họa ra được khuôn mặt của nam chính nữ chính.
Lại thêm năm phút nữa hình dạng cũng đã hiện ra trước mặt cô, đôi mắt của Bạch Ngọc Lan xém chút rớt ra ngoài.
“Tử, Tử Sâm.”
Cô nuốt nước miếng ực một cái.
Dương Tử Sâm đột nhiên dừng bút nghi hoặc hỏi: “Thế nào, không hợp ý em sao, vậy để anh vẽ lại xem, trước nay anh thỉnh thoảng mới phác họa dáng người nên sẽ không được như ý muốn của em.”
Bạch Ngọc Lan lại lắc đầu kích động nói: “Không, anh không nên nói vậy, anh vẽ còn đẹp hơn em rất nhiều rất nhiều, anh xem đôi mắt này vô cùng có hôn, Tử Sâm, anh quả thật là, quả thật là thiên tài mà, cũng may anh không vào giới hội họa truyện tranh, nếu không em nhất định sẽ bị mất chén cơm.”
Dương Tử Sâm nhìn hai mắt long lanh tỏa sáng của cô liên bật cười: “Không cân nói anh khoa trương như vậy, lúc trước có một lần qua Nhật anh từng học được cách vẽ mắt từ một họa sư.”
“Vậy sao, chắc họa sư đó rất giỏi nhỉ?”
Bạch Ngọc Lan trong lòng có chút cảm thán, nhìn xem có những người sinh ra có tất cả không nói còn có thêm tài năng bẩm sinh lại may mắn gặp được người giỏi giang, chông cô là một ví dụ điển hình.
Thế nhưng những người tài giỏi như anh lại bị rất nhiều người ghen ghét hãm hại, người ta nói không sai phụ nữ ghét nhau vì nhan sắc mà đàn ông ghét nhau bởi tài năng.
Dương Tử Hiên chắc hẳn ganh tị với anh mới muốn anh chết đi cũng may ông trời có mắt cho anh sống sót nhưng vẫn lấy đi đôi chân của anh, tuy anh không nói nhưng cô biết anh vân muốn đứng lên, điều này anh thể hiện rất rõ ràng, thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh nhìn chân mình với vẻ mặt bất lực.
Đột nhiên Bạch Ngọc Lan hỏi: “Tử Sâm, anh có hận mẹ con bọn họ không?”
Bàn tay đang vẽ của Dương Tử Sâm chợt khựng lại nhưng chỉ mấy giây anh lại tiếp tục vẽ rôi thâm trầm nói: “Hận, đương nhiên có hận, nhưng không chỉ vì bọn họ đã hại anh mà còn vì Dương Tử Hiên đã làm ra mấy việc tổn hại đến công ty và nhà họ Dương, anh không thể tha thứ cho bọn họ.”
Bọn họ cũng không đáng để anh tha thứ.
Cô nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh lại hỏi: “Dương Tử Hiên đã làm gì công ty sao?”