Chương 25
Lời nói của cô khiến Dương Tử Sâm hơi khựng lại, người phụ nữ này lại nhìn ra ý định của anh sao? Bị người nhìn ra ý đồ không thể không nói khiến anh càng thêm khó chịu, Bạch Ngọc Lan lại đi ra kệ sách lấy mấy đồ vật đến để trên bàn nói: “Anh ném đi”
Dương Tử Sâm lại không có dấu hiệu động đậy, thấy vậy Bạch Ngọc Lan lại cầm một chiếc bình lên ném thẳng về phía trước.
Tiếng bình gốm va chạm với nền nhà tạo ra một tiếng kêu thanh thúy, đôi đồng tử của Dương Tử Sâm mở to, anh chưa kịp phản ứng Bạch Ngọc Lan lại ném thêm cái thứ hai, cũng không biết là cái gì nhưng trông cô có vẻ thích thú.
Sau khi ném hết đống đồ vật xuống đất cô lại sung sướng nói: “Ném đồ vật thích thật đấy, rất đã tay, không trách được anh thích ném như vậy, lần sau nếu muốn ném nhớ rủ tôi đó.”
“Cô…
Dương Tử Sâm nghiến răng thâm trầm nhìn cô.
“Tôi thay anh ném rồi bây giờ đến lượt anh ăn cơm.”
Bạch Ngọc Lan lại cầm chén cơm lên lại muốn đút cho anh.
Lần này Dương Tử Sâm không hất tay nữa ngược lại có chút phối hợp, hơi hé miệng ra, Bạch Ngọc Lan vô cùng hài lòng, đút cơm lại kèm rau thịt cho anh.
Hai người một người đút một người ăn trong phòng chỉ có tiếng ăn uống ngoài ra không có một tạp âm nào khác.
Trong lúc ăn Dương Tử Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm như tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt của anh Bạch Ngọc Lan cũng không phản ứng gì, chỉ cần người đàn ông này ăn cơm là được rồi.
Trong lúc đút cơm, có một hai hai cơm dính vào khóe miệng anh cô lại lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi.
Cơ thể của Dương Tử Sâm hơi khựng lại, nghiêng mặt qua một bên, mắt thấy chén cơm đã hết cô lại lấy thêm chén nữa, tuy không biết sức ăn của anh đến đâu nhưng dù gì anh là đàn ông sức ăn cũng không nhỏ đi nên cô đã bới nguyên một thố cơm phòng trừ.
Bên ngoài đám hầu gái không nghe thấy âm thanh bên trong nghi hoặc nhìn nhau, không ai biết bên trong thế nào.
“Này, cô ta tại sao còn chưa ra?”
Có người không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ai mà biết không chừng đã bị đại thiếu gia đánh ngất rồi đi, đáng đời, nghĩ mình là ai chứ, mới về làm dâu chưa được mấy ngày đã làm náo loạn cả Dương gia.”
Không thể không nói cô hầu này vô cùng có thành kiến với Bạch Ngọc Lan.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, đám người hầu quá say mê nói chuyện không chú ý đến điều này, nhìn Bạch Ngọc Lan bước ra cả đám đều sững sờ.
“Đại, đại thiếu phu nhân”
Một cô hầu sợ hãi lắp bắp.
Bạch Ngọc Lan liếc nhìn ba người trước mặt một cái, cửa chỉ khép hờ nên cô có thể nghe được bên ngoài có người.
Nhìn thấy ánh mắt của cô hầu như ai cũng sợ hãi, người thì không cam tâm.
“Các cô ở đây làm cái gì, Dương gia thuê các cô về là để các cô nghe lén chủ tử nói chuyện thôi sao?”
Âm sắc của Bạch Ngọc Lan có chút lạnh lẽo làm người ta rùng mình.
Cả ba người túm tụm lại một chỗ níu níu áo nhau, không ai dám lên tiếng, ánh mắt của cô đã khiến bọn họ không nhìn càng không dám nói.
“Thế nào, tại sao không ai nói gì không phải lúc nấy các cô còn rất hăng hái sao?”
Bạch Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, cô phải cho bọn họ một bài học nếu không lần sau bọn họ lại còn nghe lén, tính tình của người đàn ông kia không tốt nếu biết có người nghe lén hắn không biết sẽ thế nào đâu.
“Thiếu, thiếu phu nhân, chúng ta, chúng ta chỉ là tình cờ đi ngang qua không phải cố ý nghe lén.”
Cô hầu kia vội vã lên tiếng.
“Không biết lấy lý do thì tốt nhất nên im lặng, thư phòng của đại thiếu gia ở cuối hành lang cô nói đi ngang qua là ngang qua thế nào? Hừ, nói chuyện cũng phải biết suy nghĩ, không phải chuyện gì cũng có thể nói, còn nữa không ai nói cho các cô biết nghe lén phải nghe trong thinh lặng sao? Đã nghe lén lại còn nhiêu chuyện, một chút kỹ thuật cũng không có vậy thì đừng bắt chước người khác làm mấy chuyện lấm lét này, lần này coi như tôi bỏ qua cho các cô nhưng nếu còn có lần sau..”
Bạch Ngọc Lan nói đến nửa chừng thì ngừng lại, cô không nói hết bọn họ cũng hiểu đi.
Cả đám không ai dám nói nửa câu, bọn họ mặt cúi gằm xuống đầu như muốn đụng phải sàn nhà.
Bạch Ngọc Lan có chút hài lòng, biết sợ là tốt, cô không nói thêm câu nào nữa mà lướt qua người bọn họ rời đi.