Chương 255
Trước khi cô lâm vào hôn mê lại cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay ấm áp, miệng khe khẽ nói: “Tử Sâm”
Người đàn ông đeo mặt nạ bế Bạch Ngọc Lan lên thì lại thấy khắp nơi giăng lửa khắp chốn, hắn nhìn người phụ nữ trong lòng mình, bất kể giá nào cũng phải đưa cô rời khỏi đây. Không quan tâm trước mắt là gì hắn ôm cô muốn xuyên qua màn lửa, đúng lúc này
bên ngoài Trần Vĩnh và cậu thiếu niên không biết dẫn nước từ đầu đến mở một
đường sống cho người đàn ông đeo mặt nạ. “Cậu không sao chứ?” Trần Vĩnh vội vàng hỏi. Người đàn ông ra đến nơi hai chân quỳ xuống, Trần Vĩnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn: “Này, để tôi bế cô ấy cho” “Không, tôi có thể” Người đàn ông khàn giọng nói trên người bị cháy xém không ít chỗ nhưng vẫn bảo hộ tốt người trong lòng.
Trần Vĩnh thấy hắn cố chấp như vậy lại nhìn cậu nhóc bên cạnh nói: “Cậu đưa cậu ấy xuống trước đi, tôi xử lý trên đây”.
Cậu nhóc không nói gì cùng người đàn ông xuống núi, Trần Vĩnh nhìn đám người nằm la liệt trên mặt đất, thế này thì có chuyện cho hắn làm rồi.
Dương Tử Hiên chờ một buổi chiều cũng nhận được tin tức mà hắn chờ đợi, trong lòng vui sướng không thôi lại nói: “Tiếp theo sẽ đến lượt ông già” “Tử Hiên, con đang làm cái gì?” Bà Xuân ngồi bên cạnh không hiểu hỏi. Dương Tử Hiên lại như có như không nói: “Từ hôm nay Bạch Ngọc Lan sẽ không
còn tồn tại nữa, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là ông già, con phải khiến ông ta lấy ra con dấu và ký tên chuyển nhượng cổ phần cùng sổ đỏ căn biệt thự này.” “Con nói vậy có nghĩa là đã xử Bạch Ngọc Lan rồi sao?”
“Đúng vậy, cô ta và đứa bé trong bụng đã chết cháy rồi, bây giờ không còn ai thừa hưởng số cổ phần của Dương Tử Sâm và ông già nữa, nó chỉ có thể thuộc về con thôi.” Dương Tử Hiên vui sướng nói.
Bà Xuân cả kinh một hồi mới nói: “Con làm có cẩn thận không đấy, đừng để cảnh sát điều tra ra” “Mẹ yên tâm, đã có kẻ ngốc thể tội cho con rồi, chuyện này con không trực tiếp nhúng tay vào, bọn cảnh sát có thể làm gì con?” Dương Tử Hiên tự tin nói. “Con, con đã sắp xếp tốt rồi sao?” Bà Xuân cẩn thận hỏi. “Đúng vậy, bây giờ mẹ có thể an tâm muốn làm gì thì làm rồi, còn ông già cũng dễ khống chế thôi đã là người sắp chết rồi còn có thể dãy dụa sao?” Dương Tử Hiên lạnh nhạt nói.
Cao Kỳ Anh đứng bên ngoài nghe được câu chuyện của bọn họ tim đập thình thịch, cô vội vàng chạy xuống lầu bấm số gọi cho Bạch Ngọc Lan nhưng không được, gọi mấy cuộc đều số máy bận.
Cô suy nghĩ một chút lại gọi cho một người, cuộc đầu tiên không ai bắt máy đến cuộc thứ ba mới có người bắt máy. “Trần Vĩnh không xong rồi, Ngọc Lan, Ngọc Lan có khả năng xảy ra chuyện rồi.” “Tôi biết, chớ gấp gáp, bây giờ tôi đang bận lát nữa tôi gọi cho cô sau.” Trần Vĩnh nhàn nhạt nói. “Nhưng mà.” Cao Kỳ Anh còn định nói cái gì thì đối phương đã dập máy.
Bạch Ngọc Lan tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đầu óc có hơi choáng váng, cô nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi nhưng tuyệt đối không phải phòng của cô càng không phải bệnh viện, là một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô gắng gượng ngồi dậy tựa vào thành giường xoa xoa đầu mình một chút mới cảm thấy đỡ chóng mặt sau đó muốn bước xuống giường thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Bạch Ngọc Lan nhìn ra cửa mà người đứng ở cửa cũng nhìn cô, trên tay còn cầm theo một cái bát gì đó.
Bạch Ngọc Lan hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đó là một người đàn ông, anh ta rất cao, có thể trên mét tám, trên người mặc quần dài áo thun dáng người cân đối không gây không mập, một dáng người rất đẹp giống diễn viên người mẫu, vừa nhìn đã thu hút ánh mắt người khác nhưng điều có kinh ngạc chính là anh ta không lộ
mặt, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt. – Người đó thấy cô nhìn anh ta vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, hai người cứ thể
nhìn nhau không ai nói với ai một lời.
Mãi một lúc sau không chịu được không khí im lặng này nữa Bạch Ngọc Lan mới mở lời trước: “Anh là ai, tôi đang ở đâu? Anh là người cứu tôi sao, đúng rồi, mẹ tôi đâu anh có thấy không?”
Bạch Ngọc Lan có rất nhiều thắc mắc nên có bao nhiêu câu hỏi cô đều tuôn ra hết, không để người đàn ông kịp trả lời.
Ánh mắt của cô vẫn hướng anh ta chờ câu trả lời thế nhưng cô chỉ thấy anh ta lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó hoàn toàn không để ý đến cô. Bạch Ngọc Lan sốt ruột liền thúc giục: “Này, anh mau trả lời tôi đi” Người đàn ông vẫn miệt mài bấm điện thoại một phút sau mới di chuyển đến trước mặt cô, giơ điện thoại lên.
Bạch Ngọc Lan khó hiểu nhìn vào điện thoại lẩm bẩm đọc: “Tôi là người đã cứu cô, đây là nhà của tôi, mẹ cô cũng được tôi cứu đang ở phòng bên cạnh
Đọc xong đoạn tin trong điện thoại của anh ta cô thở phào một hơi lại nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi muốn xem mẹ tôi”
Anh ta lại soạn một dòng chữ trên điện thoại: “Bà ấy không sao, cô ăn cháo trước đi.”
Bạch Ngọc Lan nhìn bát cháo trên bàn cũng cảm thấy bụng trống rỗng, cô không lo cho bản thân cũng phải lo cho đứa nhỏ, vì thế cô nghe theo lời anh ta ăn bát cháo trước.
Người đàn ông cũng không rời đi mà đứng đó nhìn cô ăn hết bát cháo, ánh mắt thâm tình ôn nhu.
Xong xuôi cô đặt bát cháo xuống lại hỏi: “Quên mất còn chưa biết tên anh là gì, còn nữa anh vì sao không nói chuyện, lẽ nào anh không thể nói sao?”