Chương 266
“Ta khiến hai vợ chồng cháu không thể gặp mặt, cháu giận ta sao?”
Người phụ nữ lại hỏi.
“Cháu không giận chỉ muốn hỏi tại sao dì lại không cho cháu lộ diện”
“Một trò chơi lớn cần có người bí ẩn phía sau, cháu lộ mặt quả sớm sẽ không có gì thú vị nữa, ta muốn hai kẻ kia phải nhận báo ứng xứng đáng.”
Người phụ nữ như có như không nói.
“Dì xem đây là một trò chơi sao?”
Người đàn ông trầm giọng hỏi.
“Cháu nghĩ sao?”
Người phụ nữ không tỏ ý dì lại nói: “Có phải trò chơi không có gì quan trọng, quan trọng là ta phải cảm thấy sảng khoái khi trả thù bọn chúng, thù hãm hại chị gái ta ta phải trả đủ, cháu hiểu chứ?”
“Mà cháu đấy, tại sao lại phải vội vàng như vậy, cứ từ từ để chúng cảm nhận báo ứng không phải tốt hơn sao, cháu đừng quên cháu cũng là nạn nhân của bọn chúng”
“Cháu chỉ muốn sớm gặp vợ mình, còn khoái cảm trả thù cháu không quan tâm.”
Người đàn ông không lạnh không nhạt nói.
“Lẽ nào cháu không hận Dương Tử Hiên cùng Lưu Xuân sao?”
Người phụ nữ lại hỏi.
“Hận thì có ích gì, bọn họ phạm tội gì cháu sẽ luận đúng tội đó, dì cũng nên buông bỏ hận thù đừng khiến mình khó chịu”
Anh đã từng trải qua cảm giác hận thù nên anh biết, nó không dễ chịu chút nào, nếu không có Ngọc Lan xuất hiện không biết cuộc đời anh sẽ thế nào.
Nghĩ đến cô anh lại cất bước vào nhà, mặc kệ người phụ nữ phía sau.
Nhìn bóng dáng của anh bà ta lại nói với người đàn ông cầm hộp thuốc bên cạnh: “Anh nghĩ hận thù dễ bỏ vậy sao, em vẫn không quên được cái chết của chị mình năm đó”
“Cậu ấy nói đúng, em nên buông bỏ hận thù, mấy năm nay em cũng không dễ dàng gì”
“Vốn dĩ em cũng không hận bọn họ đến mức đó nhưng cố tình bọn họ lại đụng đến Tử Sâm còn làm cho thằng bé bị liệt hai chân, dày vò thằng bé suốt một năm trời, nếu như em không đến tìm nó thì anh nói thằng bé sẽ làm sao?”
“Mọi chuyện đều đã được ông trời định sẵn, đây có lẽ là kiếp nạn của cậu ấy.
không phải ông trời cũng thương xót thằng bé nên phái em đến bên cạnh nó sao?”
Người đàn ông đầy ẩn ý nói.
Người phụ nữ nghe vậy phản bác: “Anh sai rồi, em chỉ có thể chữa vết thương bên ngoài còn vết thương trong lòng…
Nói đến đây bà dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp: “Người mà ông trời thực sự phái đến cho thằng bé chính là vợ nó”
“Nhắc mới nhớ, sao em không để hai đứa nhỏ nhận mặt nhau?”
Đây là điểm mà ông ta khó hiểu.
“Nếu em nói em muốn thử sức chịu đựng của tụi nhỏ anh nghĩ sao?”
Người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào hỏi.
“Anh nghĩ như vậy là quá đủ rồi”
“Thực ra em làm vậy là để Tử Sâm có động lực nhanh chóng giải quyết chuyện này, nỗi khát khao được gặp vợ sẽ khiến nó làm việc hiệu suất hơn”
“Quá dày vò người, anh lại còn tưởng em có thói quen thích hành hạ người khác, nhìn người ta đau khổ sẽ cảm thấy khoái trá”
“Anh nói cái gì vậy, thắng nhỏ dù sao cũng là cháu em”
Người phụ nữ lườm ông ta một cái.
Người đàn ông nhún vai không tỏ vẻ gì.
Lại nói sau khi vào phòng của Bạch Ngọc Lan thấy cô đang ngủ say anh chỉ ngồi xuống mép giường vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô.
Ngón tay anh di chuyển khắp nơi từ lông mày lá liễu cho đến đôi mắt khép hờ, lướt đến đâu anh khẽ vuốt ve đến đó, tiếp đến lại dọc xuống sống mũi rồi dừng ở bờ môi anh đào hơi hé mở.
Khi chạm vào môi cô tay anh khẽ run lên một cái, anh cảm nhận được sự nóng bỏng mềm mại ngay đầu ngón tay lại theo bản năng nốt một ngụm nước miếng muốn cúi người xuống hôn lên đôi môi ấy.
Mà thực tế anh cũng đã hành động, khi sắp chạm vào môi cô anh lại nghe thấy cô khẽ nói gì đấy làm động tác của anh có chút khựng lại.
“Đừng đi, Tử Sâm, đừng đi…ở lại…ở lại với em”