Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 7

Chương 7

Bạch Ngọc Lan sắp xếp xong đống sính lễ lại ngôi vào bàn vẽ nốt bản thảo, một bộ dạng bình tĩnh giống như những chuyện xảy ra mấy ngày nay không liên quan gì đến cô, nói thế nào cô cũng là người tự chủ trong cuộc sống của mình, mặc dù bị ép gả nhưng cô cũng phải là người chủ động gả đi.

Vẽ được hai ba tờ cô lại dừng bút ngẫm nghĩ, đối với người chồng sắp gả này cô cũng không biết quá nhiều.

Dương Tử Sâm nổi danh là tổng tài máu lạnh, quyết đoán của tập đoàn Dương thị, mười tám tuổi đã lên chức tổng tài, phải nói là tuổi trẻ tài cao, tinh anh của xã hội, đã vậy anh nắm trong tay mạch máu kinh tế của thành phố Viễn Du, những quan chức trong thành phố gặp anh cũng phải kính trọng, nể nang ba phần.

Ấy vậy mà một đêm nọ anh đột nhiên xảy ra tai nạn trong nhà kho của công ty hôn mê bất tỉnh nửa năm không nói còn bị liệt hai chân, từ đó chức tổng tài này của anh được chuyển cho người em cùng cha khác mẹ, còn anh thu mình ở trong nhà hơn một năm nay.

Bạch Ngọc Lan cũng chỉ biết đến đó ngoài ra cô cũng chẳng biết thêm điều gì về anh, vốn dĩ với thân phận này của Dương Tử Sâm cô sẽ không có cơ hội đụng mặt anh chứ đừng nói gì là gả cho anh, cũng chỉ vì anh là một kẻ tàn phế nên mới đến phiên cô có “phúc phận” này.

Lại nói lúc trước anh là một người đàn ông hoàng kim được rất nhiều phụ nữ săn đón nhưng cũng phút chốc lại trở thành kẻ bị phụ nữ xa lánh, bao nhiêu tiểu thư, người mẫu, diễn viên trước kia ao ước gả cho anh nay lại tránh anh như tránh tà.

Đáng lễ ra Bạch Chấn Hưng cũng không muốn hy sinh ái nữ của mình nhưng vì Bạch thị làm hỏng một hợp đồng trăm tỷ, phải đền cho đối tác nên đứng trên bờ vực phá sản.

Đúng lúc này ông Dương lại tuyên bố muốn tìm vợ cho cháu trai mình, Bạch Chấn Hưng mới chớp lấy cơ hội này nhịn đau gả ái nữ cho một tên tàn phế để lấy vốn đầu tư từ tập đoàn Dương thị cứu vớt Bạch thị.

Thế nhưng Bạch Ngọc Châu làm sao chịu gả cho người ngồi xe lăn, cô ta là người cao ngạo muốn đứng trên người khác nấu mà gả cho người tàn phế khác nào sỉ nhục cô ta.

Cho nên bà Vương mới tìm đến cô, đứa con gái bị ông Bạch bỏ quên hai mươi lăm năm.

Sự đời đúng là không lường trước điều gì, lúc trước cô tìm đến họ bao nhiêu lần đều bị đuổi ra ngoài như đuổi súc vật bây giờ thì hay rồi, họ lại tự đến tìm cô.

Từ khi biết mình là con gái của Bạch Chấn Hưng cùng câu chuyện của mẹ mình, cô đã vô cùng hận nhà họ Bạch, cô tự nhủ cả đời này sẽ không bao giờ bước chân đến nhà họ Bạch nhưng không ngờ sự tình lại không như mình muốn.

Cô nhớ lần đầu tiên mình bước chân vào nhà họ Dương là ba năm trước, lần đó mẹ cô bị bệnh nặng cần một trăm triệu để chữa chạy, bà là công nhân may mặc tháng chỉ có tám triệu, mà cô là họa sĩ truyện tranh, lúc đó mới vào nghề nên cũng chỉ vỏn vẹn sáu triệu một tháng, mà còn mới làm được một năm, tiền của hai mẹ con tích góp lại cũng chỉ đủ năm mươi triệu, còn một nửa cô đi mượn xung quanh thêm được hai mươi triệu.

Số còn lại không còn cách nào khác cô đã tìm đến Bạch Chấn Hưng mượn tiền, chỉ là mượn thôi không phải xin xỏ gì vậy mà một đồng ông ta cũng từ chối cho cô mượn, còn trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà họ Bạch cùng tập đoàn Bạch thị.

Sau đó cũng may nhờ có một người bạn của mẹ mượn giúp cho cô ba mươi triệu mới có thể cứu chữa cho mẹ.

Kể từ đó cô rất hận Bạch Chấn Hưng cũng như nhà họ Bạch, năm đó là do ông ta có lỗi với mẹ cô vậy mà ông ta còn nói bà ấy dụ dỗ mình, mặc dù không chứng kiến sự việc nhưng cô tin những gì mẹ mình kể.

Nhà họ Bạch, cô không bao giờ muốn có quan hệ, dù một chút thôi cũng không muốn.

Mà lúc này ở nhà họ Bạch, bà Lệ thành công lừa hai vệ sĩ canh gác thoát ra ngoài nhưng chạy chưa bao xa đã bị bọn họ đuổi theo bắt lại.

Bà vừa được đem vào phòng khách đã nhận ngay cái tát của bà Vương.

“Bốp”

“Ai cho phép cô chạy trốn hả? Cô giỏi lắm có tin tôi xích cô lại như chó hay không?” Bà Lệ bị đánh nhịn đau lại nhìn Bạch Chấn Hưng không khỏi tức giận nói: “Ông đã không nhận Lan Nhi là con gái vậy dựa vào cái gì bắt con bé phải gả cho người khác cứu vớt công ty của ông.” Bạch Chấn Hưng bị bà Lệ nói cứng họng, không thể nói được câu qì.

Bà Vương ở bên cạnh liên thay ông ta nói: “Tú Lệ, cô dù gì cũng là người hầu cũ của Bạch gia, nói đúng hơn năm đó Bạch gia cũng có ơn với cô, nếu lúc đó ba chồng tôi không nhặt cô về cái nhà này làm người hầu sẽ có cô cùng con gái cô sao, đây coi như là một cơ hội cho cô trả ơn cho Bạch gia đấy, hơn nữa con gái cô cũng gả vào nhà hào môn quyền thế, các người ăn may còn không biết đường cảm ơn chảnh chọe cái gì” Bà Lệ bị nói vậy hít thở không thông lại cố giữ bình tĩnh nói: “Bạch phu nhân, tôi chưa bao giờ mong muốn con gái gả vào nhà giàu sang, chỉ cần nó gả cho người mình yêu là đủ, Bạch chủ tịch, Bạch phu nhân, coi như tôi xin hai người bỏ qua cho Lan Nhi nhà tôi đi”

“Hừ, ván đã đóng thuyền, Bạch Ngọc Lan cũng đã đồng ý gả đi, cô còn cầu xin cái gì, không cần phải phí nước bọt, Bạch Ngọc Lan buộc phải gả cho nhà họ Dương” Bà Vương đanh thép nói không để cho bà Lệ kịp phản bác.

Bình Luận (0)
Comment