Chương 75
“Mau ăn đi, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng”
Cô cảm thấy dưa chua là thứ dễ ăn nhất nên mới lấy cho anh, tuy nhiên cô không biết công tử nhà giàu như anh có thích món này hay không, gấp xong rồi lại cảm thấy có chút lững lờ.
Đôi mắt nhìn chăm chú vào anh cứ nghĩ anh sẽ không ăn thế mà Dương Tử Sâm lại cầm đũa lên gắp một miếng dưa chua lên bỏ vào miệng.
Điều này có hơi ngoài dự liệu của Bạch Ngọc Lan nhưng cô lại rất vui vẻ hỏi: “Thế nào, ngon đúng không? Mẹ em lúc trước vì kiếm tiền nuôi em đi học có từng bán qua dưa muối, hết mười người cũng có chín người khen rồi, để ngày mai em sẽ nấu canh chua cho anh, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng”
Dương Tử Sâm nghe cô luyên thuyên cũng chẳng nói gì nhưng có một điểm khiến anh chú ý, cô không phải con gái của Bạch Chấn Hưng sao, tại sao mẹ cô lại phải bán dưa muối.
Bây giờ anh mới phát hiện đối với người phụ nữ được xem là vợ của mình anh không biết chút gì cả.
Bạch Ngọc Lan không biết anh đang suy nghĩ cái gì, thấy anh lại tiếp tục gắp dưa muối cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dương Tử Hiên bị ông Dương đến không ngờ lại là vì chuyện của Cao Kỳ Anh, vừa vào phòng ông hắn đã bị ném một xấp ảnh vào người.
“Cháu nói cho ta nghe chuyện này là thế nào? Có phải cháu làm ra chuyện có lỗi với Tử Sâm hay không, còn mang mấy bức ảnh này đến trước mặt nó, cháu đây là có ý gì?”
Dương Tử Hiên nhìn mấy tấm hình dưới chân cũng không nhặt lên chỉ có hơi bất ngờ khi những tấm ảnh này ở trong tay ông Dương, Dương Tử Sâm chắc chắn sẽ không đưa mấy tấm ảnh này cho ông vậy thì chỉ còn lại người phụ nữ kia.
Đôi mắt hắn lóe lên một cái lại nhìn ông Dương giải thích, “Oan cho cháu quá thưa ông, cháu và Kỳ Anh là bị người hãm hại, đêm hôm đó cháu uống rượu say không biết cái gì lúc tỉnh dậy đã thấy Kỳ Anh ở bên cạnh, hôm sau lại có người gửi mấy bức ảnh này đến nhà tống tiền cháu, sợ anh hai hiểu nhầm cháu có mang mấy bức ảnh vào để giải thích với anh ấy nhưng không nghĩ vừa mới xem ảnh anh ấy đã tức giận lên, cháu căn bản không có cơ hội giải thích”
Ông Dương nghe vậy hơi nheo mắt, nếp nhăn trên trán cũng dần hiện ra, “Sự việc là như vậy sao?”
“Vâng, nếu ông không tin thì có thể hỏi quản gia, chính ông ta đã mang mấy bức ảnh này cho cháu”
Dương Tử Hiên hơi nâng mắt nhìn ông Dương, chuyện này hắn cũng đã có sắp xếp rồi cũng không sợ ông hỏi tội.
Quả nhiên ông Dương có vẻ bớt giận mà trở nên suy tư, Dương Tử Hiên lựa cơ hội nói: “Xin ông đừng nghĩ oan cho cháu rất có thể có người muốn chia rẽ nội bộ Dương gia mới làm như vậy.”
“Thôi được rồi, chuyện này ta tạm thời tin cháu, cháu ra ngoài trước đi”
Ông Dương có chút mệt mỏi day thái dương.
Thế nhưng Dương Tử Hiên không ra mà nói: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.”
“Cháu nói đi”
Ông Dương nhàn nhạt nhìn hẳn.
“Mặc dù cháu và Kỳ Anh bị gài bẫy nhưng không thể phủ nhận cháu đã lấy đi sự trong trắng của cô ấy nên cháu muốn chịu trách nhiệm với cô ấy”
Giọng nói của Dương Tử Hiên là giọng nói của người đàn ông có trách nhiệm.
Ông Dương không khỏi ngỡ ngàng lại hỏi: “Cháu muốn chịu trách nhiệm cái gì?”
“Cháu muốn cưới cô ấy làm vợ”
Dương Tử Hiên chậm rãi nói lại nhìn biểu hiện của ông Dương.
“Cái gì, không thể được”
Ông ấy lập tức phản đối.
Dương Tử Hiên lại âu sầu nói: “Tại sao ạ? Cháu không muốn giống ba mình lấy đi cái quý giá của phụ nữ lại làm như không có gì, hơn nữa Kỳ Anh còn là cành vàng lá ngọc, xin ông cho phép cháu chịu trách nhiệm với cô ấy đến cùng.”
Lời nói của hẳn đã khiến ông Dương không khỏi đau đáu suy nghĩ, sau một hồi mới thở dài thườn thượt nói: “Chuyện này để sau rồi nói cháu ra ngoài trước đi”
“Vâng, cháu đã biết nhưng cháu hi vọng ông chấp nhận, chuyện đó đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của cô ấy”
Nói xong cũng không để ông Dương phản ứng lại Dương Tử Hiên liên bước ra khỏi phòng, hắn nắm chắc tám phân trong tay ông ta sẽ đồng ý, Cao Kỳ Anh vào nhà họ Dương mỗi ngày sẽ vui hơn nhiều.
Hắn tưởng tượng ra khuôn mặt vặn vẹo, điên loạn của Dương Tử Sâm trong lòng lại cảm thấy khoái trá, chỉ nhìn mấy bức ảnh thôi hắn đã như vậy rôi không biết ngày ngày thấy hắn và Cao Kỳ Anh ân ái trước mặt sẽ như thế nào? Trong đầu Dương Tử Hiên đã dần hiện lên những tính toán riêng.
Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan lại phải lên công ty gặp tổng biên, cô đi rôi Dương Tử Sâm lại nói với Tiểu Khải: “Tôi muốn biết tất cả thông tin về Bạch Ngọc Lan, ngay hôm nay phải có cho tôi”
“Vâng, thiểu gia.”