Sau khi cùng Hiên Viên Liệt nhảy xong điệu tango mở đầu bữa tiệc, Tư Đồ Lăng Tuyết bị hắn lôi đến một góc phòng tiệc.
Và đoán xem, ở đó cô đã gặp ai nào?
Là Lam Đình Ngạn và bốn cô gái.
Trong bốn cô gái đó, không có ai là Giang Tiểu Băng cả.
Nếu như vậy thì mấy cô gái này hẳn là đám em gái sinh bốn của Lam Đình Ngạn đi.
Mấy cô nhóc này, lần lượt là Lam Tư Nhan, Lam Tư Nhiên, Lam Tư Nghiên và Lam Tư Nguyệt.
Tuy chưa gặp mặt bao giờ nhưng cô cũng từng nghe nói về mối quan hệ của Lam gia tỷ muội với đám em họ của cô.
Lam Tư Nhan là kì phùng địch thủ của Diệp Tường Hạo.
Lam Tư Nhiên lại là thanh mai trúc mã của Diệp Thích Nhiên.
Lam Tư Nghiên là bạn chí thân của Úc Thiên Dật.
Còn, Lam Tư Nguyệt là huyh đệ tốt của An Dục Thần.
Dây dưa cũng đủ sâu xa đấy nhỉ. Chẳng qua, cho dù là quan hệ bây giờ thế nào thì sau này cũng chỉ có thể quy về hai chữ... "vợ chồng".
Bởi vì nữ nhân của ngũ đại gia tộc trước khi kết hôn cho dù có công danh sự nghiệp lớn như thế nào đi chăng nữa thì sau khi về nhà chồng cũng chỉ làm một việc duy nhất: giúp chồng dạy con và quán xuyến gia đình. Thế nên, phần lớn là các bà mẹ nhà ta đều rất rảnh rỗi, thường chạy đến Tư Đồ gia tộc buôn dưa lê bán dưa chuột.
Tuy rằng đại tỷ Lăng Tuyết thường không để ý quá nhiều đến chuyện hậu viện, nhưng mà bà tám Diệp Lam nhà cô thường hay cảm thấy buồn chán.
Đơn giản là bởi vì, hiện tại, Tư Đồ Lăng Chí thường dẫn theo Tư Đồ Dạ Vũ, Tư Đồ Túc Triết và Tư Đồ Hoàng Triệt ra ngoài đặc huấn liên miên.
Hai cô em gái sinh đôi Dao Dao và Thiên Ái thì đang ở Anh quốc hết rồi. Thiên Ái thì qua chơi với bạn học của nó là công chúa Anh quốc - Charlotte Windsor. Còn về phần Dao Dao thì đang sống thử với Phong gia gia chủ - Phong Thần Dật. Và lí do là vì, Diệp Lam đã định hôn cho Tư Đồ Dao Dao với Phong Thần Dật. Vậy nên, em gái và em rể tương lai của cô đang sống chung dưới sự giám sát của nhị lão hai nhà.
Thực ra cái hôn ước này cũng phải tính từ giao hữu giữa Diệp Lam và mẹ của Phong Thần Dật, chị gái của Phương Hân và Phương Ngân - Phương Nhã Thi.
Diệp Lam và Phương Nhã Thi vốn dĩ là hảo hữu trong giới chính trị. Cả hai đều là học trò xuất sắc của Diệp Vinh.
Thế rồi, một ngày đẹp trời, Phương Nhã Thi liền nhìn trúng Tư Đồ Dao Dao. Và hôn ước cứ thế xuất hiện.
Bởi vì một nhà tám người thường ngày liền rất vui vẻ. Bất quá, khi cha và các em đi rồi thì chỉ còn lại Tư Đồ Lăng Tuyết và Diệp Lam.
Một mình Diệp Lam ngồi một chỗ lại không có gì làm. Thế nên, thỉnh thoảng mẹ cô lại cứ nhè lúc cô làm việc mà tọt vào thư phòng bát nháo.
Kết quả, cô cũng nghe được vài việc ba lăng nhăng về mấy vụ hôn ước vớ vẩn.
Đương nhiên là cả hôn ước của các em họ cô và nhà họ Lam.
Trong ngũ đại gia tộc, hôn ước của đám tiểu bối thường là do giao hữu của trưởng bối mà có. Hoặc là, các tiểu bối có quen biết nhiều về nhau, sau này được trưởng bối định hôn. Cả chuyện giữa các em họ và con gái nhà họ Lam cũng không ngoại lệ.
Vậy nên a, sau này cô lại có thêm mấy vị đệ muội. (Từ đoạn này trở lên, Miêu Miêu cảm thấy max xàm. Thôi viết thì cứ viết.)
Lúc trước, Tư Đồ Lăng Tuyết không hiểu sao Hiên Viên Liệt lại lôi cô đi dự tiệc. Giờ thì coi như đã rõ ràng một hai.
Hắn muốn cô gặp đám em gái của Lam Đình Ngạn.
Và lí do thì Tư Đồ Lăng Tuyết không thể ngờ tới.
Mấy tiểu nha đầu này cư nhiên thần tượng cô!
Sau khi nghe Hiên Viên Liệt nói, cô thiếu chút nữa thì đem rượu trong miệng phun ra ngoài.
Thế nhưng, đối với vẻ mặt như bắt được vàng và vô số những câu hỏi đặt ra của họ, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng chỉ lạnh nhạt trả lời qua loa.
Một, là bởi vì cô không thích dây vào những vấn đề như thế này. Hai, là bởi vì sát thủ ngầm được đặt trong bữa tiệc của Chu lão đại liên tục nhìn về phía cô ra hiệu.
Tìm đại một cái cớ, Tư Đồ Lăng Tuyết liền đem Hiên Viên Liệt vứt lại cho Lam Đình Ngạn.
Ngay khi Tư Đồ Lăng Tuyết vừa rời khỏi phòng tiệc thì quản gia của Chu lão đại liền xuất hiện ngay trước mặt cô.
"Chu thúc gọi ta là muốn nói chuyện gì sao?" Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh lùng mà hỏi.
"Vâng. Không chỉ chủ nhân mà còn có Long gia cũng đang chờ ngài." Quản gia cung kính gật đầu.
...
Tư Đồ Lăng Tuyết đi theo quản gia xuống hầm ngục dưới lòng đất trong biệt thự.
Nơi này lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng mà lạnh cũng là phải. Bởi vì ở đây âm khí nặng. Huống gì, nhiệt độ dưới lòng đất so với trên mặt đất còn thấp hơn.
Ở tổng bộ của Hắc Dạ đế quốc cũng có hầm ngục dưới lòng đất, gồm 18 tầng. Tư Đồ Lăng Tuyết gọi nó là 18 tầng địa ngục. Nơi đó nguy hiểm và khủng khiếp vô cùng. Đám Tư Thần, Thiên Túng cũng chỉ mới xuống đến tầng thứ mười lăm.
So với "18 tầng địa ngục", nơi này còn chẳng bằng một cái đinh.
Vị quản gia đưa Tư Đồ Lăng Tuyết vào trong một phòng ngục. Ở đó, cô gặp Chu lão đại - Chu Vỹ, Long gia - Long Triết và Chu phu nhân - Tố Vân.
Cả ba cùng đứng lên cúi chào Tư Đồ Lăng Tuyết: "Thuộc hạ ra mắt Lăng Tuyết điện hạ."
"Đứng lên đi." Tư Đồ Lăng Tuyết phất tay bảo họ đứng dậy, lại ngang nhiên ngồi vào ghế chủ tọa ở giữa phòng.
Cô nhìn một lượt về phía đám người đang hôn mê rồi bị xích trên tường ở trước mặt mình.
Dựa theo phán đoán của một người từ nhỏ đã tiếp xúc với máu tanh như Tư Đồ Lăng Tuyết, cô dám khẳng định đám người này tuyệt đối chính là những tên sát thủ được huấn luyện bài bản.
Tư Đồ Lăng Tuyết quay sang Chu Vỹ, bắt đầu chất vấn: "Chu thúc, bọn họ là?"
"Lăng Tuyết điện hạ, chúng chính là những kẻ có ý định cướp lô vũ khí thử nghiệm mà chúng ta định chuyển qua cho ngài Mohammed ở bên Trung Đông." Chu Vỹ liền tiến lên giải thích.
Nghe ông ta nói, Tư Đồ Lăng Tuyết không khỏi nhíu mày.
Đúng là cô đã từng cùng bang Chu Diệp và Long môn chế tạo ra một loạt những vũ khí mới. Sau đó, đem qua cho Mohammed ở bên Trung Đông thử nghiệm.
Chẳng qua... cướp hàng của cô?
"Là kẻ nào, dám ăn gan hùm mật gấu?" Tư Đồ Lăng Tuyết nghiêm giọng mà hỏi.
"Lăng Tuyết điện hạ thứ tội. Thuộc hạ vô dụng, không thể tra ra. Đám sát thủ cũng không biết từ đâu xông đến, điên cuồng đuổi đánh người của ta." Lần này lại là Long Triết lên tiếng.
Tư Đồ Lăng Tuyết nghe thế cũng chẳng nói gì. Ngược lại, cô đeo đôi găng tay cao su để trên bàn vào, tiến đến trước mặt tên sát thủ đầu tiên, nhẹ nhàng kéo vành mắt của hắn xuống.
Ra tay đủ nặng đấy! Kiểu này thì hôn mê phải ít nhất hai ngày.
Tư Đồ Lăng Tuyết buông tên thứ nhất ra, tiếp tục chuyển sang tên bên cạnh.
"Thiệt hại của quân ta ra sao?"
"Về điểm này thì xin Lăng Tuyết điện hạ cứ yên tâm. Quân tiếp viện của ta đã kịp thời ứng cứu, đem lô hàng thành công chuyển đến tay ngài Mohammed. Về phần những người vận chuyển, họ bị thương nên đã được đưa về chữa trị, không có ai thiệt mạng."
"Ừ." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Giữ được mạng là tốt rồi. Còn về phần lô hàng kia, cũng không thể ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa cô và Mohammed được.
Sau khi kiểm tra toàn bộ xong xuôi, Tư Đồ Lăng Tuyết kết luận. Nhanh thì hai ngày, chậm thì một tuần, đám người này mới có thể tỉnh lại.
"Chu thẩm, hãy phân phó người truyền dịch dinh dưỡng cho chúng. Đừng để chúng bị chết đói." Tư Đồ Lăng Tuyết ra lệnh.
"Vâng, thưa điện hạ." Tố Vân nhận lệnh, nhanh chóng cho người đi làm.
Sau khi xem xét xong một lượt mọi thứ, Tư Đồ Lăng Tuyết định quay lại ghế ngồi của cô thì... một mùi hương vừa thơm, vừa thanh, lại dịu nhẹ từ từ chui vào khoang mũi cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu chặt đầu mày.
Kì quái, làm sao có thể có mùi hương thơm nhẹ trong nhà ngục chứ?
Hơn nữa, cái mùi này rất quen. Cô đã ngửi thấy nó ở đâu rồi nhỉ?
Cái mùi này, chẳng lẽ là...
Tư Đồ Lăng Tuyết đi nhanh đến trước mặt một tên sát thủ, cạy miệng hắn rồi lôi ra được một viên thuốc màu đen.
Ba người Chu Vỹ, Long Triết và Tố Vân ở một bên thì kinh ngạc không thôi. Họ thật sự không nghĩ tới, đám sát thủ sẽ ngậm độc trong miệng.
Ngược lại với thái độ của họ, Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ đơn giản là đem viên độc bọc vào trong khăn tay. Cô đại khái đã đoán ra được sát thủ là do ai phái đến rồi.
Đem thuốc độc bỏ vào trong túi xách, Tư Đồ Lăng Tuyết quay sang nói với Chu Vỹ: "Chu thúc, hãy cho người lấy độc trong miệng chúng ra. Bằng mọi giá phải giữ lại mạng cho chúng."
Chu Vỹ ở một bên cung kính gật đầu.
Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không nói nhiều lời, trực tiếp rời đi.
Nhưng, khi ra đến cửa, cô lại quay đầu lại: "Chu thúc, chuyện lô hàng đừng nói cho ba ta biết. Còn nữa, khi chúng tỉnh lại, lập tức giao chúng cho ta. Chuyện này đã không còn là một vấn đề nhỏ nữa rồi."
...
Khi Tư Đồ Lăng Tuyết rời khỏi hầm ngục, cô mới cảm thấy dễ chịu hẳn ra.
Rút điện thoại từ trong túi xách, cô bấm vào một dãy số. Đầu kia lập tức nhận máy.
"Bà cố, ngày mai Tuyết Nhi sẽ đến Paris thăm bà. Hơn nữa, cháu còn có việc cần thỉnh giáo bà đây."
Ngắt điện thoại, Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn ra bầu trời xa xăm mà khẽ thở dài.
Thiên Túng à, xem ra cậu phải nhanh lên thôi. Bởi vì... chúng đã bắt đầu hành động rồi.