Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 139

Giản Tiếu thấy Cố Hề Hề khác lạ, nhịn không được hỏi: "Sao vậy con?"

Cố Hề Hề liền xua đi những suy nghĩ trong đầu, cười nói: "Không có gì đâu mẹ, chúng ta ăn đi. Mẹ nếm thử món này xem, vị rất ngon!"

Tiểu Vương không đợi Cố Hề Hề động tay, đã gắp món ăn Cố Hề Hề vừa chỉ vào chén của Giản Tiếu. Giản Tiếu nếm thử một miếng, liền cảm nhận được vị đậm đà ngon ngọt.

Tuy Cố Hề Hề không phải con ruột của bà, nhưng chăm sóc bà còn tốt hơn cả những người con ruột bình thường đối với cha mẹ.

Lúc này Tiểu Vương đột nhiên thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, chị xem vị phu nhân bên kia cứ nhìn chị chằm chằm thì phải?"

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy được vị phu nhân khi nãy trong toilet..

Vân phu nhân không nghĩ Cố Hề Hề sẽ ngẩng đầu nhìn bà, bà lập tức hoảng loạn dời tầm mắt đi, chính là muốn che đi những giọt nước mắt đang rơi.

Cố Hề Hề cảm thấy buồn bực, bộ gương mặt cô nhìn đáng sợ khủng bố vậy sao, người khác thấy lại phát khóc luôn?

Vân Tiêu Tình ngồi quay lưng về phía Cố Hề Hề, cho nên cô không cách nào đoán được vị phu nhân đang khóc kia là phu nhân của Vân gia, mẹ của Vân Nặc.

Vân Tiêu Tình thở dài: "Chị hai, chúng ta nên về thôi!"

Vân phu nhân nhất quyết lắc đầu: "Không, chị không về! Con gái của chị đang ở đây, tại sao chị không thể nhận nó. Tình Tình, chị thật sự không làm được!"

Vân Tiêu Tình liền nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Nhưng chị hai, chị không sợ làm Cố tiểu thư hoảng sợ sao? Con bé đang có thai, không thể chịu được xúc động đâu."

Một câu này lập tức kiềm được cảm xúc của Vân phu nhân, giúp bà nháy mắt bình tĩnh lại: "Đúng, chị không thể làm tổn thương Nặc Nặc! Nặc Nặc đang có thai, chị không thể làm nó xúc động."

Vân phu nhân hoàn toàn lâm vào ảo giác, bà nhất mực tin rằng Cố Hề Hề chính là Vân Nặc, chỉ vì mất trí nhớ nên không nhớ được bà mà thôi!

Đáy lòng Vân Tiêu Tình thở dài, bà biết sự ra đi của Vân Nặc mang lại đả kích rất lớn cho anh chị mình, mà không, đối với toàn bộ Vân gia đều là sự đả kích chí mạng.

Vân Nặc từng là niềm tự hào của Vân gia! Nhưng hồng nhan bạc mệnh, khi Vân Nặc ra đi thì những vinh quang Vân gia từng có, lại trở thành nỗi đau mất mát khôn nguôi..

Nhưng cũng may Vân Tiêu Tình là người lý trí minh bạch, bà hiểu rõ Cố Hề Hề là Cố Hề Hề, Vân Nặc là Vân Nặc, họ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa, sẽ không có ai như Vân Nặc!

Dù có thể nhận Cố Hề Hề về làm con cháu Vân gia, cũng không thể mang lại những vinh quang như trước đây.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Vân phu nhân, rồi quay lại nói với Tiểu Vương: "Không có gì đâu, chúng ta dùng bữa mau đi. Chút nữa ăn xong còn đi dạo phố nữa."

Giản Tiếu thở dài: "Hề Hề, mẹ biết con rất hiếu thảo. Nhưng cơ thể con ngày càng nặng nề mệt mỏi, mẹ không cần đi đâu cả, con vui vẻ là được rồi."

"Dẫn mẹ đi dạo phố là điều làm con vui vẻ mà." Cố Hề Hề cười: "Mỗi ngày không có mẹ, con một mình buồn lắm. Mẹ đến rồi thì có thể cùng con đi dạo phố. Vả lại mấy bữa nữa con muốn có mẹ bên cạnh cũng không được. Theo gia quy của Doãn gia, khi bước sang thai kỳ tháng thứ năm thì con phải đi học các bài học cho thai phụ nữa."

Giản Tiếu lúc này nở nụ cười hài lòng: "Con ở Doãn gia được chăm sóc như vậy, mẹ yên tâm rồi."

Bữa cơm trưa dùng xong rất mau, Cố Hề Hề gọi phục vụ đến tính tiền, cô chưa kịp lấy tiền ra trả thì người phục vụ liền tươi cười thông báo hóa đơn đã có người thanh toán.

"Thanh toán rồi?" Cố Hề Hề ngẩn người, quay đầu hỏi Tiểu Vương: "Em trả tiền rồi sao?"

Tiểu Vương lắc đầu: "Không phải! Em không có trả tiền!"

Người phục vụ cười: "Là mẹ của tiểu thư đã thanh toán."

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Giản Tiếu: "Mẹ, mẹ trả tiền sao?"

Giản Tiếu cũng kinh ngạc khó hiểu: "Nãy giờ mẹ vẫn ngồi ở đây mà, sao lại biết mà trả tiền?"

Đúng vậy, mọi người nãy giờ vẫn chưa gọi phục vụ tính tiền. Vậy ai đã thanh toán? Còn xưng là mẹ của mình?

Quá kỳ lạ..

Hay là ai đó thanh toán hộ mà nhầm bàn?

Cố Hề Hề nghĩ mãi không thông, đành giả định rằng ai đó thanh toán nhầm bàn. Nếu về sau có cơ hội gặp lại cô sẽ trả cho họ.

Cô cũng không suy nghĩ nữa, mà vui vẻ đứng lên, Tiểu Vương giúp cô mặc áo khoác. Cô kéo tay Giản Tiếu rồi rời khỏi nhà hàng.

Mọi người vừa rời khỏi, lúc này Vân phu nhân mới đi ra từ một góc khuất, gương mặt vẫn si ngốc nhìn bóng dáng Cố Hề Hề..

"Tình Tình, mặc kệ con bé có phải Nặc Nặc hay không, nhưng nó là con gái chị!" Vân phu nhân lấy tay lau khoé mắt: "Chúng ta về nói với anh của em, nó là con gái chị!"

Vân Tiêu Tình thở dài, nói: "Tử Hân vừa gọi điện thoại tới, chút nữa nó sẽ đến đây."

"Được." Vân phu nhân hít một hơi thật sâu: "Tử Hân từng gặp con bé nhiều lần, nó lại rất hiểu Vân Nặc, nhất định Tử Hân biết gì đó."

Ánh mắt Vân Tiêu Tình vẫn nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề trong đám đông, bà cũng hy vọng Cố Hề Hề chính là Vân Nặc, nhưng bà hiểu rất rõ là không phải..

Có rất nhiều chuyện, nếu không phải nghĩa là không phải, dù cho cầu nguyện cũng không thể thành sự thật.

Tuy bề ngoài Cố Hề Hề cực kỳ giống Vân Nặc, nhưng Cố Hề Hề lại là một người kiên cường ẩn nhẫn, trong khi Vân Nặc luôn nhu mì yếu đuối. Từ nhỏ Vân Nặc sức khoẻ đã không tốt, luôn được mọi người nâng niu, cũng bởi vì vậy mà khả năng chống chọi của cô càng kém. Cuối đời của cô kết thúc vì căn bệnh hành hạ, cơ thể không còn chống đỡ được..

Mặc Tử Hân quả nhiên đến rất mau. Nhưng anh không gặp được Cố Hề Hề, hai người vô tình đi lướt qua nhau. Lúc Mặc Tử Hân đến gặp Vân phu nhân, đã thấy bà khóc đến đỏ đôi mắt.

Ánh mắt màu lam lộ vẻ căng thẳng, anh bước nhanh tiến đến, từ từ ngồi xổm trước mặt Vân phu nhân: "Bá mẫu.."

Mặc dù Vân Nặc đã qua đời hai năm, Mặc Tử Hân vẫn xem mình là con rể của Vân gia. Một tiếng bá mẫu này, không những là lời hứa hẹn, mà còn là sự kiên trì và tình nghĩa của anh đối với Vân gia.

"Tử Hân, hôm nay bá mẫu đã nhìn thấy con bé." Vân phu nhân duỗi tay nắm bả vai của Mặc Tử Hân, nói: "Đó chính là Nặc Nặc của bá mẫu, đúng không? Con bé chỉ bị mất đi ký ức nên không nhớ rõ bá mẫu.."

Mặc Tử Hân thở dài: "Bá mẫu, người tới đây thì bá phụ có biết không?"

"Sao chứ? Không lẽ ta đến đây gặp con gái cũng không được sao?" Vẻ mặt Vân phu nhân oán trách nhìn Mặc Tử Hân, nói: "Tử Hân, con nói cho bá mẫu biết con bé có phải Nặc Nặc không? Cô út của con cứ một hai nói không phải! Nhưng giọng nói của con bé, biểu tình, còn cả thói quen nữa, rõ ràng là giống Nặc Nặc như đúc! Sao con bé lại không phải Nặc Nặc?"

Vân Tiêu Tình bất đắc dĩ lắc đầu.

Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nở nụ cười: "Bá mẫu, người đừng vội. Con vừa ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Doãn thị về hạng mục khai thác nguồn năng lượng, địa điểm khai thác cũng không xa thành phố Vân gia đang sống. Lúc đó con sẽ mời Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đi thị sát hạng mục, vậy không phải là người sẽ có cơ hội gặp cô ấy sao?"

Nghe được lời này của Mặc Tử Hân, ánh mắt của Vân phu nhân và Vân Tiêu Tình đồng thời sáng lên.

"Con nói thật sao? Bá mẫu có thể chờ được gặp con bé ở nhà sao? Tử Hân, con không gạt bá mẫu đúng không?" Vân phu nhân kích động kéo tay Mặc Tử Hân, liên hỏi tục hỏi.

"Vâng, bá mẫu. Con không gạt người đâu." Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nở nụ cười: "Hiện tại hạng mục này còn trong giai đoạn chuẩn bị, không lâu nữa thì mọi người sẽ đến đó. Cô út.."

Mặc Tử Hân ngẩng đầu nhìn Vân Tiêu Tình, khẽ gật đầu.

Vân Tiêu Tình hiểu ý, liền nói với Vân phu nhân: "Được rồi, chị hai, chúng ta phải về thôi. Tử Hân còn nhiều việc phải làm! Nếu chị ở đây bao lâu thì công việc của Tử Hân xử lý chậm bấy lâu, thì việc sắp xếp cho Cố tiểu thư gặp chúng ta cũng sẽ bị trì hoãn!"

Vân phu nhân nghe những lời này, lập tức phản ứng, liền đứng lên nói: "Đúng đúng, chúng ta phải mau trở về! Chúng ta không nên làm phiền Tử Hân nữa. Tử Hân, con nhất định phải sắp xếp thật mau, bá mẫu ở thành phố K chờ tin của con!"

Thấy đã thuyết phục thành công Vân phu nhân trở về, Mặc Tử Hân âm thầm thở phào.

Sau khi đưa Vân phu nhân về khách sạn, Vân Tiêu Tình gặp riêng Mặc Tử Hân.

"Tử Hân, con là người ngoài cuộc nên sáng suốt, con cảm thấy Cố Hề Hề có khả năng là con cháu Vân gia không?" Vân Tiêu Tình trực tiếp hỏi thẳng.

"Sáu mươi phần trăm." Mặc Tử Hân chậm rãi trả lời: "Con và cô ấy tiếp xúc cũng không lâu, nhưng bá mẫu nói cũng rất đúng, Cố Hề Hề quả thật có rất nhiều thói quen giống với Nặc Nặc. Nếu là trùng hợp thì sự trùng hợp này thật không bình thường. Huống chi, năm đó lúc bá mẫu mang thai Nặc Nặc, con cũng nghe mọi người nói là song thai?"

Vân Tiêu Tình nhíu mày: "Nhưng đứa bé còn lại vừa sinh ra đã chết. Tuy lúc ấy sự việc rất hỗn loạn, nhưng bác sĩ xác định đứa bé kia vừa sinh ra đã không còn thở nữa."

"Biết đâu trên đời này có kỳ tích?" Mặc Tử Hân cười khổ: "Con cũng không giấu, con đã điều tra thân thế Cố Hề Hề, người trong thôn nói cô ấy được Giản Tiếu nhặt về. Thời điểm Giản Tiếu mang cô ấy về cả cuống rốn còn chưa cắt. Mọi người đều cho rằng đứa bé sẽ không thể sống được, nhưng kỳ tích xuất hiện sau đó, chỉ sau một ngày đứa bé đã từ từ bình phục.."

Vân Tiêu Tình kinh ngạc ngây người: "Ý con là bác sĩ năm đó đỡ đẻ cho chị hai có vấn đề?"

"Con chưa dám chắc." Mặc Tử Hân lắc đầu: "Trước khi biết được sự thật, chỉ có thể phỏng đoán bác sĩ năm đó đỡ đẻ và.. Giản Tiếu có thể! Nhưng mà hiện tại con chưa tiếp xúc được với Giản Tiếu, Cố Hề Hề đối với con có đề phòng và xa cách, con vất vả lắm mới làm cô ấy buông bỏ sự cảnh giác với con, nên chưa dám nóng vội."

"Con làm như vậy là đúng." Vân Tiêu Tình gật đầu: "Chuyện này quả thật không thể sốt ruột. Cô sẽ dẫn bá mẫu của con về nhà trước, rồi chờ tin của con sau. Haizz.. chị hai vừa thấy Cố tiểu thư đã vậy, không biết nếu anh hai nhìn thấy thì sẽ ra sao nữa.."

"Được, cô út yên tâm, con sẽ xử lý tốt việc này." Mặc Tử Hân trịnh trọng đáp: "Dù cô không nói, con vẫn sẽ điều tra rõ ràng."

Vân Tiêu Tình gật đầu.

Ánh mắt Mặc Tử Hân loé lên, trong đầu anh đột nhiên thoáng qua ý nghĩ: Nếu có thể xác định được Cố Hề Hề là con gái Vân gia, vậy hôn ước của Mặc gia và Vân gia..
Bình Luận (0)
Comment