Những người trợ lý đó chưa bao giờ dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác, sở dĩ Cố Hề Hề biết được là bởi vì trước đây cô từng nhận được món quà bí ẩn từ một người lạ mặt. Kết quả là cô còn chưa kịp nói Tiểu Vương đến nhận quà, lập tức xuất hiện một thân ảnh thần bí tiến đến đoạt đi cái hộp, chỉ tích tắc sau đã nghe tiếng nổ cách đó không xa.
Thì ra bên trong chính là một quả bom hẹn giờ!
Người thần bí đó nói với Cố Hề Hề, anh ta là do Doãn Tư Thần an bài ở bên cạnh bảo vệ cô. Nhờ vậy cô mới biết, cô được tự do tung tăng tùy hứng đi khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không gặp bất kỳ nguy hiểm gì đều là nhờ Doãn Tư Thần âm thầm bảo vệ.
Những vệ sĩ ẩn danh đó trừ phi tình thế bắt buộc hoặc có mệnh lệnh của Doãn Tư Thần, nếu không thì tuyệt đối không xuất hiện. Mỗi người trong số họ đều xuất quỷ nhập thần, tài hoa hơn người, kinh tài tuyệt diễm.
Sau đó một lần trò chuyện, Doãn Tư Thần đã nói với Cố Hề Hề, các trợ thủ đó của anh thật ra đều là những điệp viên cao cấp từng làm việc trong các tổ chức khủng bố quốc tế. Đừng nhìn vẻ bề ngoài đơn thuần, bởi vì bàn tay mỗi người họ đã từng dính đầy máu tươi.
Chỉ có an bài những người vậy bảo vệ Cố Hề Hề, thì Doãn Tư Thần mới có thể thật sự yên tâm.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề lúc này mới hiểu, thảo nào cô có thể thoải mái đi khắp nơi mà trên dưới Doãn gia không có một ai lo lắng, chính là tất cả mọi người đều biết có không ít cao thủ ẩn hiện bên cạnh cô.
Có bọn họ bảo hộ thì Cố Hề Hề sao có thể gặp nguy hiểm?
Bất quá, bữa tiệc sinh nhật lần này của Tiểu Vương thì họ sẽ không xuất hiện. Đối với những vệ sĩ như họ thì càng hoạt động bí mật càng tốt, xác suất thành công sẽ càng cao. Hơn nữa mỗi người bọn họ đều có rất nhiều thân phận, không thuận tiện lộ diện trước mặt người khác.
Cố Hề Hề cũng không nài ép họ tham dự bữa tiệc này, cô chỉ dặn dò quản gia chuẩn bị một phần đồ ăn và rượu dành riêng cho họ để cùng thưởng thức một chút không khí náo nhiệt.
Cô hiển nhiên không biết hành động này đã làm họ ngạc nhiên và đầy kinh hỉ! Tổng giám đốc đối với thiếu phu nhân quả là dung túng cưng chiều, đến mức khiến người khác cảm khái.
Cả nhóm trợ lý xem như có dịp hiểu rõ hơn về chủ nhân của mình, đối với người ngoài anh tuyệt đối là một vị đế vương máu lạnh vô tình, nhưng đứng trước mặt vợ yêu của mình thì sủng nịch vô đối.
* * *
Thấm thoát đến ngày thứ Hai, nhóm trợ lý đã tụ tập từ sớm.
Nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay là Tiểu Vương, cô đã kích động khẩn trương đến mức không thể ngủ ngon.
Cố Hề Hề chuẩn bị cho Tiểu Vương một phần quà rất rất lớn, để cảm ơn Tiểu Vương đã ở bên cạnh chăm sóc cô bao lâu này. Tiểu Vương hưng phấn đến mức chỉ muốn tuyên thệ cả đời này đều đi theo Cố Hề Hề.
Nhìn vào ánh mắt tràn ngập sùng bái của Tiểu Vương, nếu không phải do biết chắc xu hướng giới tính của cô bình thường, thì người khác nhất định cho rằng cô đã yêu Cố Hề Hề mất rồi!
Bàn tiệc đã được bố trí tươm tất, các món ăn và từng loại rượu ngon đều được bày biện đầy bàn.
Mọi người ngồi an tĩnh chờ đợi, khi nhìn thấy Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề chậm rãi bước vào phòng ăn, tất cả đều đứng lên cung kính cúi chào: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân!"
Cố Hề Hề cười khúc khích: "Ai nha, hôm nay là tiệc sinh nhật Tiểu Vương, đâu phải họp hành gì đâu, mọi người ngồi xuống đi!"
Doãn Tư Thần mỉm cười, dịu dàng đỡ Cố Hề Hề từ từ ngồi xuống, bây giờ bụng của cô thật sự rất lớn, ngày nào Doãn Tư Thần cũng chơi đùa và trò chuyện với cậu quý tử trong bụng cô một lúc, sau đó anh mới chịu đi ăn cơm.
Mọi người nào dám ngồi xuống? Tất cả đều yên lặng chờ Doãn Tư Thần khẽ gật đầu, mới đồng loạt yên vị.
Cố Hề Hề cầm một ly nước trái cây, nhìn Tiểu Vương nói: "Thời gian qua Tiểu Vương đi theo chị đã chịu không ít cực khổ, ly này là chị muốn dùng thay rượu để cảm ơn em! Ngày đó nếu không phải nhờ em bảo vệ chị khỏi con chó dữ, thì chị và bé con trong bụng đã gặp nguy hiểm rồi! Chị kính em một ly này."
Cố Hề Hề không khách khí, cô uống cạn ly nước trái cây.
Tiểu Vương thật sự xúc động, không nói gì, chỉ một ngụm đã uống hết ly rượu.
"Thiếu phu nhân, chị đừng nói vậy. Bảo vệ chị vốn dĩ là trách nhiệm của em. Tình huống lúc đó em căn bản không suy nghĩ nhiều, em chỉ biết mình không thể để chị và tiểu thiếu gia xảy ra bất trắc gì." Lời nói Tiểu Vương rất chân thành: "Em có thể đi theo bên cạnh chị, mặc kệ có bao nhiêu vất vả, nhưng em quả thật rất hạnh phúc!"
Tiểu A là đại diện cho nhóm trợ lý, lên tiếng: "Đúng vậy, thiếu phu nhân, cô đừng khách khí với chúng tôi! Chúng tôi là người của tập đoàn Doãn thị, chỉ là chức trách công việc đôi khi khác nhau, nhưng đã nhận bổng lộc thì luôn muốn toàn tâm toàn ý với nhiệm vụ!"
Lời của Tiểu A được mọi người sôi nổi đồng tình.
Nhìn Cố Hề Hề vui vẻ, tâm tình của Doãn Tư Thần cũng cảm thấy thoải mái: "Được, nếu Hề Hề đã nói vậy, hôm nay mỗi người đều có một bao lì xì."
Quản gia tức thì mang đến một khay gồm mấy chục bao lì xì, mỗi bao lì xì đều được đánh số thứ tự, toàn bộ nhóm trợ lý lập tức hoan hỉ vui mừng. Dĩ nhiên người hạnh phúc nhất hôm nay chính là Tiểu Vương.
Doãn Tư Thần tươi cười, tràn ngập thâm ý nhìn Tiểu Vương: "Trước kia tôi chưa có dịp nói, khi cô bảo vệ Cố Hề Hề và đứa bé trong bụng bình yên vô sự, thì tôi đã muốn tưởng thưởng cho cô! Hôm nay cô còn nguyện vọng gì, cứ tự nhiên nói ra!"
Thần sắc Tiểu Vương thoáng sửng sốt, ánh mắt hơi lập loè một chút, có vẻ ngập ngừng.
Tiểu A nhìn Tiểu Vương, trong chốc lát đã đoán ra được điều gì.
Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Đúng đó, em còn nguyện vọng gì cứ nói đi, chỉ cần làm được thì chúng tôi sẽ tận lực giúp em toại nguyện! Mọi người đều đi theo chúng tôi một năm đủ cả 365 ngày, đến cả thời gian trở về với gia đình cũng không có, thật vất vả cho mọi người! Tôi và Tư Thần không phải những nhà tư bản hà khắc đâu, chẳng qua chỉ vì tính chất công việc đặc thù nên thật khó có thể sắp xếp ngày nghỉ cho mọi người, nhưng khi có cơ hội để bồi thường và báo đáp thì nhất định sẽ tận lực làm thật tốt!"
Tiểu Vương khẽ cắn môi, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc hít sâu một hơi lấy can đảm, đứng lên bước đến quỳ xuống trước mặt Doãn Tư Thần.
Cố Hề Hề hốt hoảng, liền đưa tay đỡ Tiểu Vương đứng dậy: "Em làm gì vậy?"
Tiểu Vương nhìn Doãn Tư Thần, cầu xin: "Tổng giám đốc, tôi không cần gì cả, tôi chỉ mong anh ấy có thể trở về.."
Sau lời nói của Tiểu Vương, sắc mặt mọi người ở đây đã thay đổi!
Nét tươi cười trên gương mặt Doãn Tư Thần vẫn như vậy, phảng phất tựa như anh chưa nghe rõ lời vừa rồi, nhưng rõ ràng đáy mắt đã trở nên sắc bén hơn.
Tiểu Vương quay sang nhìn Cố Hề Hề, trong ánh mắt cầu xin đã hoe hoe đỏ.
Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần, nói: "Sao vậy? Có phải có chuyện gì khó xử?"
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười: "Cũng không phải là khó xử, nếu hôm nay anh đã nói sẽ cho cô ấy một đặc quyền, dĩ nhiên nói được làm được. Tiểu A, đi nói với cậu ta, cậu ta có thể trở lại!"
Nghe được lời này của Doãn Tư Thần, gương mặt mọi người đều vui mừng. Cố Hề Hề hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô mờ mịt nhìn tất cả bọn họ.
Doãn Tư Thần đứng lên, dịu dàng nói với Cố Hề Hề: "Được rồi, chúng ta còn ở đây thì họ sẽ không thoải mái tiệc tùng đâu, để anh dẫn em đến nhà kính ngắm hoa."
Cố Hề Hề nhận ra tâm trạng Doãn Tư Thần không được tốt lắm, liền nói: "Vâng, mấy bữa nay ngày nào em cũng muốn ngắm hoa, mỗi ngày đều đến nhà kính vài lần!"
Doãn Tư Thần cười cười, nhẹ nhàng nắm tay Cố Hề Hề, dìu cô đứng lên. Tiểu A và nhóm trợ lý lập tức đứng lên cúi chào hai người rời đi.
Rời khỏi phòng ăn, Cố Hề Hề rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi: "Người mà Tiểu Vương vừa nhắc tới là ai vậy?"
Bước chân Doãn Tư Thần khựng lại, anh quay đầu nhìn Cố Hề Hề, khoé mắt hẹp dài trở nên bất đắc dĩ: "Anh biết em tò mò, nên mới dẫn em đến đây là muốn nói với em chuyện này."
Cố Hề Hề cười hì hì, quả nhiên anh là người hiểu cô nhất mà!
"Người Tiểu Vương nhắc tới, tên là Tiêu Hằng, là anh họ của cô ấy, từng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của anh. Cậu ta chuyên xử lý những nhiệm vụ bí mật, mấy năm trước vì phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nên đã bị đuổi ra ngoại quốc, không được phép trở về." Doãn Tư Thần bâng quơ trả lời.
Cố Hề Hề nắm lấy tay Doãn Tư Thần, cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như lời nói của anh. Mỗi một trợ thủ bí mật đều là thân kinh bách chiến, sao có thể dễ dàng phạm phải sai lầm?
Một khi đã phạm sai lầm, thì hậu quả không nhỏ!
Doãn Tư Thần không trừng phạt, mà chỉ trục xuất đối phương ra ngoại quốc, đã là một đặc ân. Chính là thời điểm khi anh đồng ý nguyện vọng của Tiểu Vương, tất cả các trợ lý đều vui mừng khôn xiết, có thể dễ dàng nhận ra quan hệ của Tiêu Hằng và các trợ lý khác không tầm thường!
Cố Hề Hề chớp chớp đôi mắt, cô không hỏi gì nữa.
Doãn Tư Thần không đợi Cố Hề Hề mở miệng thì đã hiểu rõ tâm tư của cô, gật đầu nói: "Đúng, các trợ lý đó thật ra đều là anh em kết nghĩa với Tiêu Hằng, từng người trong số họ, Tiểu A, Tiểu B.. đều do một tay Tiêu Hằng huấn luyện và đề bạt. Có phải Tiểu A từng nói với em từ lúc đi học đã bắt đầu đi theo anh?"
Cố Hề Hề gật đầu.
"Mỗi một thế hệ người thừa kế của Doãn gia được sinh ra, từ nhỏ cho đến lớn sẽ được chọn sẵn một nhóm trợ lý được bồi dưỡng và đào tạo bài bản, để trở thành trợ thủ riêng. Khi anh được sinh ra, Tiêu Hằng chính là người được chọn để trở thành trợ thủ đắc lực của anh, cậu ta chỉ sinh ra sau anh khoảng sáu tháng, năm nay hai mươi bảy tuổi." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nói, ngón tay thon dài vuốt ve chậu hoa, mở miệng nói: "Có thể nói anh và cậu ta đã cùng nhau lớn lên, rất nhiều chuyện đều là giao cho cậu ta xử lý, cho đến mấy năm trước khi cậu ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì mới buộc rời khỏi đất nước này. Sau đó Tiểu A đã tiếp nhận vị trí của cậu ta."
"Vậy anh ta phạm phải lỗi lầm gì mà khiến anh có thể không màng tình nghĩa, trục xuất anh ta ra nước ngoài?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.
"Ha hả.. đương nhiên là chuyện rất lớn." Ý cười trên gương mặt Doãn Tư Thần có phần miễn cưỡng: "Tai nạn xe ở vách núi năm đó, chính là do Tiêu Hằng thất trách. Cậu ta không nhận ra xe đã bị người khác động tay động chân, dẫn kết hậu quả thảm khốc. Tội danh hại chết gia chủ không thể dễ dàng bỏ qua, dưới tình huống như vậy thì nếu Tiêu Hằng phải chết, cũng là chuyện tất nhiên."
Cố Hề Hề tức khắc há hốc miệng kinh ngạc!
Đúng vậy, dù thủ phạm gây ra vụ tai nạn đó chính là Doãn phu nhân. Tuy nhiên với thân phận là trợ thủ đắc lực của người thừa kế Doãn gia, chức trách hàng đầu chính là phải kiểm tra nghiêm ngặt mọi thứ, loại bỏ tất cả khả năng gây nguy hiểm đến chủ nhân!
Tiêu Hằng không kiểm tra được việc chiếc xe đã bị động tay động chân, quả thật là thất trách rất lớn!