Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 469

Nghe được Hề Hề chủ động rủ anh cùng đi thăm bọn nhỏ thì ánh mắt Doãn Tư Thần sáng ngời.

"Được." Anh lập tức gật đầu mà không hề do dự.

Lúc này Hề Hề mới phản ứng lại được, cô nói câu đó có phải giống như hai vợ chồng thường nói nhau hay không, nghĩ vậy mà cô bỗng nhiên bối rối. Bất quá thì cô đã vội vàng quay lưng đi, không để anh thấy được sự lúng túng của mình.

Khoé mắt hẹp dài loé lên, ý cười của Doãn Tư Thần lại càng nhộn nhạo.

Chuột đồng nhỏ của anh lại bị sập bẫy khổ nhục kế rồi.

Anh biết cô luôn lương thiện và hiền lành, sao có thể để anh phải khổ sở vụng về.

Nếu cô đã tạo ra cơ hội này thì dĩ nhiên anh tuyệt đối không bỏ qua.

Doãn Tư Thần không để cho Hề Hề có thời gian đổi ý, anh bước nhanh đến nắm tay cô, tiếp tục kéo cô về phía trước: "Chúng ta đi theo hướng này, đường đi sẽ gần hơn một chút." Anh thấp giọng nhẹ nhàng nói.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Hề Hề vốn muốn rút tay nhưng hoàn toàn bất lực.

Mà thôi mặc kệ, hôm nay anh đã nắm tay cô đi gần như cả đại trạch này rồi, thêm một lần này cũng không có gì khác biệt. Nghĩ vậy nên cô từ bỏ ý định giãy giụa, để tùy ý anh kéo cô đi theo con đường nhỏ đến phòng nghỉ của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu.

Doãn Tư Thần và Hề Hề đi qua một sân vườn chuyên dùng để trồng rau và cây ăn quả, từ đây đi tiếp vào một hành lang khác là phòng nghỉ của hai vị tiểu thiếu gia. Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi xuyên qua tàng cây trong hoa viên, vừa chuẩn bị rẽ vào một lối đi khác thì nghe được một thanh âm truyền tới từ phía tàng cây.

"Anh không phải đã nói với em rồi sao? Không có việc gì thì không cần đến đây tìm anh! Anh mới cho em năm vạn rồi, tại sao nhanh như vậy mà đã xài hết?"

Là giọng nói của Doãn Tư Dược.

"Anh hai, em không nghĩ là mẹ lại thua cờ bạc nữa!" Một giọng nữ sợ hãi trả lời lại: "Em chỉ bất đắc dĩ thôi, nếu không có tiền thì sợ hôm nay đến cơm chiều cũng không có mà ăn!"

"Anh Anh!" Doãn Tư Dược khổ sở kêu lên: "Anh đã nói với em rồi, số tiền này không được để mẹ biết mà!"

Mã Anh Anh rụt đầu lại, nói: "Anh hai, là vì mẹ đã quỳ xuống van xin em.."

Doãn Tư Dược bực bội đánh một quyền vào thân cây, khiến các cánh hoa rơi lã chã xuống thềm. Khung cảnh này thật sự rất đẹp, nếu không phải vì bầu không khí căng thẳng không thích hợp thì Hề Hề đã muốn lấy máy ảnh ra chụp lại một tấm lưu niệm.

Doãn Tư Thần có vẻ như cũng bất ngờ, không nghĩ Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh lại gặp mặt ở đây. Đại trạch của Doãn gia là nơi nào, người bên ngoài sao có thể tùy tiện bước vào? Mã Anh Anh này là vào bằng cách nào? Làm sao cô ta vượt qua được bảo an và các vệ sĩ canh gác?

Trong nháy mắt thì đôi mắt Doãn Tư Thần đã trở nên lạnh băng.

Trong nhà này mọi thứ đều phải nằm dưới sự kiểm soát của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ rủi ro nào có thể tồn tại!

Doãn Tư Thần hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra bên ngoài.

Hề Hề thấy vậy thì vội vàng chạy theo.

Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh nghe được tiếng động thì giật mình, thời điểm nhìn thấy Doãn Tư Thần và Hề Hề cùng bước đến thì Doãn Tư Dược lập tức hoảng loạn, theo bản năng liền kéo Mã Anh Anh đem giấu sau lưng, hơi run rẩy, lắp bắp mở miệng: "Anh hai, chị dâu."

Một tiếng gọi chị dâu này đã làm Hề Hề nóng mặt ngượng ngùng.

Ánh mắt Doãn Tư Thần lãnh đạm, liếc mắt nhìn Mã Anh Anh đằng sau lưng Doãn Tư Dược, hỏi thẳng: "Vì sao cô ta lọt qua được bảo an?"

Doãn Tư Dược biết chuyện này không thể giấu được nữa, đành giải thích: "Anh hai, anh nghe em nói một chút. Anh Anh con bé thật sự là không tìm được công việc thích hợp, nên em mới để Anh Anh đến đây chăm sóc vườn rau quả. Anh hai, em đảm bảo Anh Anh rất hiểu chuyện và làm việc chăm chỉ, sẽ không gây rắc rối."

Mã Anh Anh đứng ngây ngốc tại chỗ mà si mê nhìn Doãn Tư Thần, cả người ngơ ngác, mãi mà vẫn không phục hồi tinh thần. Từ nhỏ cô ta đã biết anh trai của mình rất tuấn tú, phong độ hơn hẳn những bạn bè cùng trang lứa.

Bất quá cô ta trước giờ chưa hề hay biết, trên thế giới này còn tồn tại một người có thể khí phách hiên ngang hơn cả anh trai của cô ta. Người đàn ông này tựa như một vị nam thần, lóng lánh mê người mà lại tràn ngập nguy hiểm. Dù một câu cũng không cần nói, chỉ đứng tại chỗ thôi đã đủ muôn vàn uy nghi.

Doãn Tư Thần hung hăng nhíu mày.

Hề Hề thấy tình huống này thì lên tiếng giải vây: "Khu vườn lớn như vậy thì đúng là cần phải có người chăm sóc, vất vả cho Mã tiểu thư rồi."

Hiển nhiên là Mã Anh Anh còn đang ngu ngơ nhìn ngắm Doãn Tư Thần, làm sao còn tâm trí trả lời Hề Hề?

Tạo hình của Doãn Tư Thần ngày hôm nay quả thật rất yêu nghiệt trời đánh, bao nhiêu tà mị đều phô bày sạch sẽ. Nhưng anh vất vả trau chuốt bản thân là để dùng mỹ nam kế với Hề Hề, là để Hề Hề ngắm anh, còn nếu những phụ nữ khác mà dám dùng gương mặt hoa si đó nhìn anh thì chính là tự tìm chết.

"Hừ!" Doãn Tư Thần hừ lạnh một tiếng.

Sát khí lạnh lẽo hiện tại mới khiến Mã Anh Anh giật mình, cô ta bừng tỉnh hốt hoảng cúi đầu, không dám nói một chữ.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Mã Anh Anh thì Hề Hề không đành lòng, nhất là vừa rồi lại nghe được cô gái này gọi Doãn Tư Dược là anh hai, xem ra họ là người thân. Thôi thì nể tình Doãn Tư Dược thì cô sẽ nói giúp một lần.

Hề Hề quay sang nói với Doãn Tư Thần: "Được rồi, chúng ta đi xem bọn nhỏ đi. Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, đừng làm mọi việc rắc rối."

Nghe lời này của cô thì bạo khí trên người của Doãn Tư Thần mới dịu lại, tức khắc nở nụ cười ôn hòa.

"Được." Doãn Tư Thần trả lời cô, sau đó liếc mắt nhìn cảnh cáo Doãn Tư Dược, ý bảo anh muốn một lời giải thích hợp lý cho chuyện này.

Sau đó anh nắm tay Hề Hề và kéo cô rời khỏi.

Mã Anh Anh nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Thần thật lâu mà vẫn không hoàn hồn, người đàn ông này đúng là mê người..

Doãn Tư Dược thì ngây ngốc nhìn theo Hề Hề mà đáy lòng rối bời. Dù là trước kia hay bây giờ thì cô luôn vô tình giúp đỡ anh rất nhiều lần, đây là duyên phận hay là nghiệp chướng?

Hề Hề và Doãn Tư Thần bỏ qua hình ảnh vừa rồi của Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh, hai người chốc lát sau đã đến phòng nghỉ của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, lúc này hai bánh bao nhỏ đang thay quần áo.

Vừa nhìn thấy Doãn Tư Thần và Hề Hề cùng tới đây thì hai cậu nhóc lập tức chạy bành bạch ra cửa, reo lên: "Daddy, mommy~!"

Cả hai người cùng ngồi xổm xuống, mỗi người ôm một bánh bao nhỏ.

Hai cậu nhóc thấy daddy và mommy cùng đến thì liền nhìn nhau nở nụ cười ăn ý, ánh mắt giảo hoạt hí hoáy híp lại, hai cậu ôm chặt cứng cổ của daddy và mommy mà cười vui sướng.

"Daddy và mommy sao lại tới đây?" Doãn Ngự Hàm nhịn không được tò mò hỏi: "Daddy và mommy quay lại với nhau rồi đúng không?"

Hề Hề tức thì đỏ mặt.

Doãn Tư Thần cười khẽ: "Sẽ nhanh thôi."

Cố Miểu ngước khuôn mặt bụ bẫm lên, hạnh phúc nói: "Mommy mặc quần áo cho con được không?"

"Được." Hề Hề cọ má của cô vào phần má bầu bĩnh của Cố Miểu, dịu dàng nói: "Mommy sẽ mặc cho con."

"Con cũng muốn, con cũng muốn!" Doãn Ngự Hàm chu chu miệng nói. đam mỹ hài

"Được, được, mommy sẽ mặc cho Ngự Hàm." Hề Hề lấy tay nhéo nhéo chóp mũi của Doãn Ngự Hàm: "Quỷ nhỏ còn biết ghen với anh hai sao?"

Doãn Ngự Hàm vui vẻ bật cười khanh khách.

Hề Hề nhận lấy quần áo từ người hầu, ngồi xuống thong thả mặc cho hai cậu nhóc, sau đó còn thắt nơ ngay cổ áo cho hai cậu.

Doãn Tư Thần ngồi một bên mỉm cười nhìn một màn này, thấy Hề Hề và hai con trai quây quần thân mật, đáy lòng anh quả thật êm ái dễ chịu.

Doãn Ngự Hàm được thắt nơ ngay cổ áo xong rồi, quay đầu hỏi Hề Hề: "Mommy, lễ phục tối nay của mommy là lễ phục hoàng hậu đúng không?"

"Hoàng hậu?" Hề Hề sửng sốt.

"Đúng vậy, lễ phục tối nay của daddy là lễ phục quốc vương đó!" Cố Miểu chớp chớp mắt, mi mắt cong cong, cười nói: "Lễ phục của con với Ngự Hàm là lễ phục hoàng tử!"

Bây giờ Hề Hề mới chú ý đến lễ phục của hai bánh bao nhỏ, quả nhiên là trang phục của hoàng tử, cô cảm thấy hơi áy náy nói: "Xin lỗi, nhưng lễ phục của mommy không phải vậy."

Gương mặt hai bánh bao nhỏ nghe vậy thì xịu xuống, tràn ngập thất vọng.

Bỗng nhiên Tiểu A tiến đến gõ cửa, mang một hộp gấm khá lớn: "Chủ tịch, đây là lễ phục đêm nay. Ngài có muốn mặc thử không?"

Không đợi Doãn Tư Thần trả lời, thì ánh mắt Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu tức khắc sáng ngời, liền reo lên: "Daddy mặc thử luôn đi!"

Doãn Tư Thần lấy tay xoa xoa đầu hai cậu nhóc, dịu dàng nói: "Được, để daddy mặc cho hai con xem." Nói xong, anh nhận lễ phục từ tay Tiểu A và bước vào phòng trong.

Hề Hề nhìn theo mà không khỏi tò mò: "Lễ phục của ba người đều là cùng một bộ?"

"Đúng vậy!" Doãn Ngự Hàm chu chu mỏ, hai má phình ra, nói: "Bọn con đã chuẩn bị cho mommy một bộ lễ phục hoàng hậu đó!"

Hề Hề lúng túng: "Nhưng mommy đã có lễ phục của mình rồi."

Đôi mắt màu hồng bảo thạch của Cố Miểu chớp chớp buồn bã, làm đáy lòng Hề Hề càng thêm áy náy.

"Lần sau mommy sẽ.." Hề Hề chưa nói dứt lời thì đã có tiếng cửa phòng mở ra.

Cô vừa xoay người lại thì đôi mắt đã trợn tròn kinh ngạc.. Doãn Tư Thần một thân lễ phục theo phong cách quốc vương, đúng là tuấn dật phi phàm ngạo nghễ.

Doãn Ngự Hàm thích chí reo lên: "Daddy mặc lễ phục quốc vương đẹp trai thật~! Nếu mommy cũng có thể mặc lễ phục hoàng hậu thì hay quá.."

Ánh mắt liễm diễm của anh hướng về phía cô: "Nếu bọn nhỏ đã nói vậy rồi, em cứ thử xem thế nào."

"Chỉ là thử thôi nhé.." Hề Hề nhìn thấy hai bánh bao nhỏ tràn ngập mong chờ thì không muốn làm hai cậu nhóc thất vọng.

"Dạ~!" Hai bánh bao nhỏ thấy Hề Hề gật đầu thì tức thì vui sướng phấn chấn, lạch bạch chạy đi gọi người mang lễ phục tới rồi lập tức đẩy Hề Hề vào phòng thay đồ.

Hề Hề hơi bất an nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, cuối cùng vẫn đành đi thay đồ, dưới sự trợ giúp của người hầu thì cô đã nhanh chóng thay đổi lễ phục hoàng hậu xa hoa. Thời điểm người hầu giúp cô đeo vương miện thì cô tức khắc hoảng hốt.

"Sao Doãn gia lại có thể có một bộ lễ phục trang trọng thế này?" Hề Hề lấy tay vuốt bộ lễ phục trên người, từng đường kim mũi chỉ đều được cắt may rất tinh xảo, sang trọng quý phái.

Người hầu cười hì hì, trả lời: "Bởi vì Doãn gia ở Châu Phi là gia tộc hoàng gia của một tiểu vương quốc. Thiếu gia chính là quốc vương của đất nước đó."

"Cái gì?"

Tuy Hề Hề biết Châu Phi có rất nhiều tiểu vương quốc, nhưng nói Doãn Tư Thần là quốc vương thì quả thật quá sức tưởng tượng.

"Thiếu gia ở Châu Phi chính là một ông vua không ngai." Giọng nói người hầu mang theo sự hãnh diện kiêu ngạo: "Chính phủ quốc gia đó đã cắt đất cho thiếu gia, phong thiếu gia làm vương. Đương nhiên thiếu gia căn bản không quan tâm lắm, bởi vì thiếu gia vốn dĩ đã là bá chủ kinh tế của toàn bộ Châu Phi rồi."

Hề Hề nghẹn họng trân trối không biết nói gì.

Thế lực của Doãn gia ở Châu Phi thật sự đáng sợ vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment