Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 132

Chỉ chốc lát sau, Giản Nhụy Ái cũng tỉnh táo lại, từ từ tiếp nhận tin tức kinh sợ đó, gương mặt xinh đẹp mỉm cười lạnh nhạt: "Hạo, em muốn trở về Quán Nhân Ái."

"Anh đi cùng em." Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái đau khổ như vậy, hiện tại cô đang rất đau lòng, rất đau, anh chỉ có thể tận lực thỏa mãn cô.

"Không, em muốn tự mình đi." Giản Nhụy Ái biết mình phải rời đi, nếu không, chuyện gì cũng không thể rõ ràng được?

Cô muốn đến Quán Nhân Ái, chỉ có về đó Đơn Triết Hạo mới chịu đồng ý, mới bằng lòng buông cô ra.

Đơn Triết Hạo nhìn thân hình nhỏ bé yếu đuối mới một giây trước vẫn còn tươi cười vui vẻ mà bây giờ đang đau khổ khóc lóc, anh rất muốn dũng cảm mà ôm cô vào trong ngực, không để cho cô rời đi.

Nhưng lúc này anh chỉ có thể lựa chọn buông tay, bất chợt bàn tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái rồi nặng nề gật đầu đồng ý. Chỉ thế thôi đã khiến anh phải tốn mất bao nhiêu sức lực cùng dũng khí.

Giản Nhụy Ái xoay người rời đi, nhưng lúc xoay người nước mắt không khống chế được trào ra, cô kéo thân thể mệt mỏi, từ từ đi, xuyên qua đường cái, xuyên qua dòng người, giống như Cô Hồn Dã Quỷ (người không có nơi nương tựa).

Hiện tại cô không muốn đến Quán Nhân Ái, cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn lẳng lặng yên tĩnh ở một mình.

Ánh mắt Giản Nhụy Ái vô hồn nhìn về phía ghế dài trong công viên, ngồi ở trên ghế dài, cả người núp trong ghế, hai cánh tay vòng chắc đầu gối, cúi đầu vào bên trong cánh tay mình, cả người không ngừng run rẩy, thân thể mỏng manh ở trong không khí lạnh lẽo của màn đêm càng thêm ảm đạm vô lực.

Cách đó không xa, Đơn Triết Hạo đang nhìn cô chằm chằm, từ khi cô rời đi, Đơn Triết Hạo đều đi theo phía sau cô, lẳng lặng cùng với vẻ mặt khổ sở, tim của anh co rút đau đớn, nguyên nhân cái chết của cha mẹ là đả kích quá lớn đối với cô, hơn nữa tâm hồn cô yếu ớt như vậy, lúc này cô làm thế nào chịu nổi?

Anh yêu cô, đau lòng cho cô, điện thoại vang lên: "A lô. . . . . ." Anh hít mũi một cái, viền mắt không nhịn được mà nhàn nhạt sương mù.

"Hạo, những tư liệu kia bị Lạc Tình Tình trộm đi."

Trong loa, lời nói giống như có tác dụng dẫn đường, trong nháy mắt hơi thở ma quỷ của Đơn Triết Hạo liền bộc phát, bàn tay cầm di động nắm thật chặt, lại là Lạc Tình Tình, đáng chết!

Trong lòng anh giống như bị ma quỷ chiếm lĩnh, ánh mắt phun ra tia lửa, bấm dãy số quen thuộc, âm thanh nói chuyện giống như Satan từ trong địa ngục truyền tới: "Y Thiếu Thiên, từ hôm nay trở đi tôi không muốn nhìn thấy Lạc Tình Tình nữa, không tiếng động giải quyết đi."

"Được!" Y Thiểu Thiên không biết tại sao Đơn Triết Hạo lại như thế? Bất quá nghe giọng điệu của anh có vẻ như không được tốt, cũng không dám hỏi nhiều.

Tập đoàn Đan Thị muốn cho người nào vô duyên vô cớ biến mất có rất nhiều phương pháp, chính phủ muốn truy cứu cũng không có biện pháp.

Giản Nhụy Ái khóc mệt, mới đứng lên định đi, chân hình như do ngồi xổm lâu, nên đi lại có chút bất tiện.

Trong người mang thai, cộng thêm khóc lớn một hồi, tinh thần trở nên mơ hồ, tâm trạng cũng có chút hoảng hốt, bất tri bất giác đã đi ra khỏi đường dành cho người đi bộ.

Đột nhiên, một chiếc xe Zambia vội vàng chạy về hướng cô, trước một giây bị đụng phải, thân thể cô liền bị người khác ôm lấy bay lên không trung.

Đơn Triết Hạo ngồi trên xe nhìn thấy cảnh này, trái tim đều run rẩy, giống như trời đất sắp nổ tung, anh kêu lên một tiếng định chạy xuống xe, lại nhìn thấy Cụ Duệ Tường cứu cô.

Cánh tay đang muốn mở cửa xe liền dừng lại, anh biết Giản Nhụy Ái không muốn gặp anh, cô đang bị hù sợ, cho nên anh không thể lại xuất hiện trước mắt cô, làm cho cô hốt hoảng.

Nhìn thấy cô vì mình mà liên tiếp gặp nạn, trong lòng anh khẽ chua xót, nắm thật chặt quả đấm, từ từ áp chế cảm xúc trong lòng.

Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể mình như bay lên trời, trong đầu trống không, thời điểm thân thể cô chạm đất, ý thức mới trở về , sau đó liền nghe được một giọng nói quen thuộc ở bên cạnh: "Nhụy Ái, em không sao chứ! Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Băng qua đường thì phải nhìn xe cộ, Hạo đâu?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, thân thể Giản Nhụy Ái run rẩy theo phản xạ, ánh mắt từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào Cụ Duệ Tường, tại sao những lúc tinh thần cô sa sút anh đều xuất hiện trước mặt cô, bảo vệ cô.

"Làm sao vậy?" Cụ Duệ Tường nhạy cảm nhìn Giản Nhụy Ái, cảm giác tâm tình cô có cái gì đó không đúng, thấy hốc mắt cô hồng hồng, đã xảy ra chuyện gì? "Đừng khóc, anh gọi điện thoại cho Hạo tới đón em."

Giản Nhụy Ái nghe thấy thế, cả người lại run rẩy, đoạt lấy điện thoại trong tay Cụ Duệ Tường, sau đó vứt bỏ, nhìn thấy điện thoại di động vỡ thành bốn năm mảnh trên mặt đất, cô phản ứng kịp, nhặt điện thoại di động lên "Thật xin lỗi, em không cố ý."

Anh đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái không ngừng nói xin lỗi, cũng hiểu cô khóc thút thít là vì Đơn Triết Hạo "Không có chuyện gì."

Đơn Triết Hạo ở trên xe, nhìn bọn họ tranh chấp, mặc dù anh nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng Đơn Triết Hạo đoán được, Cụ Duệ Tường muốn gọi điện thoại cho anh, lại bị Giản Nhụy Ái ném di động đi, suy nghĩ như vậy làm cho lòng anh run sợ, Tiểu Nhụy, em thật không cách nào để tiếp nhận sự thật, thật sự không thể tha thứ cho anh sao?

Không thể! Anh không thể để chuyện này xảy ra, anh tuyệt đối sẽ không để Giản Nhụy Ái rời khỏi mình.

Bàn tay nắm chặt tay lái, kiên định rời đi, bởi vì anh biết rõ Cụ Duệ Tường sẽ chăm sóc tốt cho cô, hiện tại anh phải để Giản Nhụy Ái được yên tĩnh, quấn quít chặt lấy chỉ càng gây sức ép cho cô, nhưng nếu như anh biết rời đi như vậy, vĩnh viễn sẽ phải rời xa Giản Nhụy Ái, đánh chết anh cũng sẽ không rời đi.

"Tại sao anh không để cho em chết đi?" Nếu như vừa rồi không kéo cô lại, cô cứ như vậy chết đi, thì hiện tại trong lòng cũng sẽ không phải đau đớn nữa.

Cụ Duệ Tường kinh hãi, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, thì ra cô không phải là không nhìn đường, mà là vốn có ý định muốn tìm cái chết "Giản Nhụy Ái, em đang làm gì vậy? Làm sao lại tùy tiện muốn chết?"

"Không chết, em sẽ đau lòng đến chết, em sẽ tự trách mình đến chết, em lại yêu con trai của kẻ thù giết chết cha mẹ mình, em nên làm cái gì bây giờ?"

"Cái gì?" Cụ Duệ Tường cũng bị Giản Nhụy Ái dọa sợ, có chút không kìm được giọng nói của mình, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến em có bộ dáng như vậy, em cũng không thể coi thường mạng sống của mình, một khi còn có hô hấp, thì sẽ phải dũng cảm sống tiếp, không được dễ dàng nổi giận vứt bỏ dũng khí như vậy, em không thấy… thất vọng với mình sao?"

"Em yêu Đơn Triết Hạo, nhưng cha mẹ Đơn Triết Hạo lại là hung thủ giết chết cha mẹ em, nếu như em cùng Đơn Triết Hạo ở chung một chỗ, em thật sự có lỗi với cha mẹ em, hơn nữa em còn vì Đơn Triết Hạo mà sinh con dưỡng cái, như thế làm sao em có thể xuống dưới suối vàng gặp cha mẹ em, em là con gái bất hiếu."

"Đứa ngốc, ai nói em có lỗi với cha mẹ, có cha mẹ nào lại không hi vọng con mình được hạnh phúc, cha mẹ em cũng hi vọng em có thể hạnh phúc." Cụ Duệ Tường dịu dàng nhìn Giản Nhụy Ái, nước mắt của cô làm tim anh đau nhói, cũng không biết từ lúc nào tim của anh đã bắt đầu từ từ biến hóa theo sự biến đổi tâm tình của cô.

Giản Nhụy Ái khẽ quay đầu, nhìn chiếc xe đi đến, cánh tay nhỏ bé của cô không tự chủ nắm chặt, rất chặt, rất chặt. . . . . . Giống như dùng hơi sức toàn thân tập trung lên bàn tay nhỏ bé của mình.
Bình Luận (0)
Comment