Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 145

Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo muốn nói chuyện, giọng nói của anh vẫn như cũ có thể làm chấn động đến cô, tiết lộ hơi thở bá đạo độc tôn.

"Đơn Triết Hạo tiên sinh, tại sao anh lại muốn đến cô nhi viện?" Người dẫn chương trình nhiệt tình hỏi.

"Là bởi vì vợ tôi, cô ấy lớn lên ở cô nhi viện, cô ấy thích ở cô nhi viện, thích chơi với những đứa bé ở cô nhi viện, cho nên tôi mới đáp ứng lời mời"

Mỗi câu của Đơn Triết Hạo giống như là ma pháp khắc vào trong lòng Giản Nhụy Ái, cô cảm động dựa vào cạnh tường, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống "Đơn Triết Hạo, em không đáng giá để anh tốt với em như vậy?"

Đôi mắt của người dẫn chương trình kinh ngạc, không ngờ Đơn Triết Hạo luôn không để ý đến các ký giả, lại trả lời vấn đề của cô, cô như có thêm dung khí, tiếp tục truy vấn hỏi: "Không ngờ bà xã của Đơn Triết Hạo tiên sinh qua đời lâu như vậy, cư nhiên anh vẫn quan tâm cô ấy như thế, thật là khiến người ta cảm động,"

Đột nhiên, đôi mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo trở lên khát máu, ánh mắt thô bạo nhìn chằm chằm vào người dẫn chương trình, âm thanh không lớn không nhỏ, lại mang theo lực rung động cực kỳ lớn "Cô muốn kết thúc công việc của người dẫn chương trình?"

Trong mắt anh, hủy bỏ người dẫn chương trình là việc hoàn toàn dễ dàng, cho dù muốn tính mạng của cô ta cũng dễ như trở bàn tay, đơn giản giống như là bóp chết một con kiến.

Sắc mặt người dẫn chương trình tái nhợt, thân thể run lên, cô cách Đơn Triết Hạo rất gần, cô chân thực có thể cảm nhận được mùi vị khát máu của anh, cô biết thế lực của Đơn Triết Hạo, cũng biết anh nói chuyện giữ lời, đừng nói là tập đoàn Đan Thị, chỉ một mình Đơn Triết Hạo muốn giết cô, cũng không tốn chút hơi sức nào.

Người hâm mộ phía dưới thấy người dẫn chương trình chọc Đơn Triết Hạo mất hứng, bọn họ tức giận, bọn họ thật vất vả mới được gặp Đơn Triết Hạo ở bên ngoài, cũng không thể để người dẫn chương trình làm anh tức giận mà rời đi.

"Người dẫn chương trình, xuống đài, người dẫn chương trình, xuống đài…"

"Thật xin lỗi, Đơn Triết Hạo tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho tôi!" Người dẫn chương trình hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, biết rõ Đơn Triết Hạo không thích người khác nhắc tới bà xã của anh, hôm nay cô coi như là dẫm lên địa lôi rồi.

Nhưng cô không biết chỉ một câu hỏi, xác thực đã kết thúc công việc người dẫn chương trình của cô.

Nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo, những người vệ sĩ cũng hiểu được ý của anh, liền lên sân khấu kéo người dẫn chương trình ra ngoài.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, Đơn Triết Hạo tiên sinh, cầu xin anh tha thứ cho tôi………"

Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo lại càng ngày càng khát máu như vậy, người dẫn chương trình không có sai, cho dù là nói lời mà anh không thích nghe đi chăng nữa, cũng không đến mức phải chết.

Cô nhìn thấy vệ sĩ kéo người đi về hướng mình, vội vàng chạy đến nấp sau góc tường

Tâm trạng Đơn Triết Hạo không vui, cho đến bây giờ anh vẫn không thích người khác nhắc nhở rằng Giản Nhụy Ái đã thật sự rời khỏi mình, tay nắm chặt quả đấm, khắc chế bả vai đang run rẩy, xoay người xuống sân khấu muốn rời đi.

Y Thiếu Thiên thở dài nhìn người dẫn chương trình, tại giới nghệ sĩ hỗn tạp lâu như vậy, sao lại không biết cách nhìn người như thế? Đắc tội với Đơn Triết Hạo cũng coi như cô ta quá đáng thương.

Ngay sau đó, anh gia tăng bước chân đuổi theo Đơn Triết Hạo!

Người ái mộ thấy mình thật vất vả mới được nhìn thấy Đơn Triết Hạo, bây giờ anh lại muốn rời khỏi, không người nào dám đi lên ngăn cản, nhưng trong lòng đều vô cùng hận người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình sẽ phải bị đóng cửa giết!

Giản Nhụy Ái tìm được nơi an toàn, hít một hơi thật sâu, lại nhìn thấy Đơn Triết Hạo sải bước đi về phía mình, nếu như cô không nhìn lầm, cô hình như nhìn thấy trong mắt Đơn Triết Hạo có nước mắt, cô nhịn không khỏi lắc đầu một cái, làm sao có thể?

Đơn Triết Hạo không sợ trời không sợ đất, tại sao có thể có nước mắt? Nhất định là cô bị hoa mắt rồi.

Nhìn thấy bọn họ muốn rời đi, Giản Nhụy Ái vội vàng núp ở bên cột, sợ hãi bị phát hiện lại muốn được nhìn anh thêm một cái, không ngăn cản được trái tim muốn nhìn lén anh, nhìn Đơn Triết Hạo mặc tây trang màu đen bước vào xe hơi, sau lưng giống như có rất nhiều tang thương, làm cho cô không đành lòng muốn nhìn tiếp.

Mệt mỏi dựa vào bên cây cột, nước mắt chảy xuống đầy mặt. Năm năm gặp lại nhau, lại là trong loại tình cảnh này!

Đơn Triết Hạo ngồi ở ghế sau, ánh mắt liếc nhìn cây cột, cảm giác giống như ở đó có một bóng dáng quen thuộc, qua một hồi lâu, khóe miệng anh mỉm cười thê lương, có lẽ anh đã ảo tưởng càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Y Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, mấy năm qua tâm tình của Đơn Triết Hạo vô cùng kém, cụ thể là từ sau khi Giản Nhụy Ái mất, anh vùi đầu vào công việc, giống như là một cỗ người máy.

Trước kia đều nói Đơn Triết Hạo khát máu, hiện tại đã đến cấp bậc ma thú, trên dưới công ty, ngay cả anh thường năm đi theo bên cạnh Đơn Triết Hạo, làm việc đều phải cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận lại chọc giận Đơn Triết Hạo.

"Tổng giám đốc, kế tiếp đi nơi nào?"

"Về công ty!"

Xe chậm chậm rời đi, Đơn Triết Hạo cảm thấy bên cạnh cây cột đó có một hơi thở quen thuộc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, nhưng anh lại không nhìn thấy thứ cần tìm, liền ảm đạm nhắm mắt lại.

Y Thiếu Thiên biết Đơn Triết Hạo lại đang nhớ đến Giản Nhụy Ái, anh không giúp được Đơn Triết Hạo, chỉ có thể thở dài.

Nghiêng đầu nhìn con đường đông nghịt, Hải Thị Thận Lâu, , , , , ,

Giản Nhụy Ái nhìn chiếc xe đi xa, mới bước ra khỏi cây cột, lau khô nước mắt trên mặt, đúng vậy, cô phải kiên cường, không thể để cho con trai lo lắng.

Vừa đi vào cô nhi viện, vẻ mặt người hâm mộ đều mất hứng, hô to : "Thật là nhàm chán, đúng là MC đáng chết, nếu không sẽ được nhìn anh Triết Hạo lâu thêm mấy lần"

"Đúng vậy! Thật sự hận không thể lột da người MC, vô duyên vô cố nói đến vợ của anh Triết Hạo làm cái gì?"

Những câu này đều là những lời phát ra từ đáy lòng của người hâm mộ anh, Giản Nhụy Ái lạnh run cả người.

"Mẹ, ……"Giản Tử Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái, vui mừng nhào vào trong ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nghi ngờ: " Mẹ, làm sao mẹ đã trở lại rồi ?"

Giản Nhụy Ái bị hỏi khó có thể mở miệng, nhìn đôi mắt hoài nghi của Giản Tử Hạo, ngắt mũi của cậu: "Mẹ nhớ con nên trở lại không được sao?"

"Mẹ, mẹ cũng quá buồn nôn đi!" Giản Tử Hạo hôn lên mặt Giản Nhụy Ái một cái, vui vẻ ôm cổ cô.

"Viện trưởng, hoạt động kết thúc rồi sao?"Giản Nhụy Ái thấy viện trưởng liền cười hỏi.

Viện trưởng nhìn đám người đang tản đi, mới vừa rồi chỗ này vẫn còn náo nhiệt, hiện tại đã từ từ an tĩnh lại, liền thở dài: "Tiết mục chủ yếu ở cô nhi viện là Đơn Triết Hạo nhưng anh ta đã bỏ đi, cho nên cũng không còn ý nghĩa gì nữa"

"Tại sao muốn vì Đơn Triết Hạo?" Lời nói của viện trưởng khiến Giản Nhụy Ái không hiểu, cô nhi viện phát triển cùng Đơn Triết Hạo cũng không có quan hệ đi!

"Những năm gần đây, cô nhi viện có thể phát triển được, quan trọng nhất đều là do Đơn Triết Hạo ủng hộ, nếu như không có anh ta, những đứa bé của cô nhi viện đã sớm không có nhà để về, cho nên Đơn Triết Hạo coi như là ân nhân của cô nhi viện.

Giản Nhụy Ái run rẩy, thì ra sau khi cô đi, Đơn Triết Hạo đều chăm sóc cô nhi viện, rốt cuộc trong khoảng thời gian này anh đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện?

Mấy nữ sinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái liền rối rít vây lại, mọi người đều quét mắt nhìn Giản Nhụy Ái.Nhất thời, cô cảm thấy rợn cả tóc gáy, chỉ có thể lúng túng hướng họ cười cười.

Bỗng nhiên, một nữ sinh chỉ vào Giản Nhụy Ái "Mọi người nhìn cô ấy có phải rất giống vợ của anh Triết Hạo hay không?"

"Đúng vậy! Rất giống!"

"Đợi chút, tôi có hình, đem hình cầm lên đối chiếu liền biết "Có một người đeo cuốn dải băng trắng viết tên Đơn Triết Hạo, bắt đầu lục tìm hình ở trong túi mình.

Giản Nhụy Ái nhìn cô ấy tìm hình, trong lòng luống cuống, tại sao có thể như vậy? Cô ấy sẽ không thật sự có hình của mình chứ. Không được, cô không thể để cho Đơn Triết Hạo biết cô vẫn còn sống.
Bình Luận (0)
Comment