Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 158

Cô tinh mắt liếc thấy một cửa phòng rất đặc biệt, cô rất có hứng thú đối với căn phòng này, dù sao biệt thự cũng có nhiều phòng như vậy, bà nội cũng sẽ không ngại cô ngủ ở một phòng chứ?

Vừa định mở cửa phòng, đã cảm thấy có một sức gió đẩy cô ngã ngồi trên mặt đất.

Vương Thiến Như chưa từng bị người nào ngược đãi như thế, ngồi trên mặt đất, tức giận ngẩng đầu nhìn người đầu sỏ gây nên tai họa cho mình, lại nhìn thấy Đơn Triết Hạo.

Thật sự là bát tự (*)của cô và anh không hợp, giơ chân quyét một cái, không ngờ Đơn Triết Hạo lại dễ dàng tránh được, quả thật là một sự sỉ nhục lớn đối với cô.

(*) bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người ta cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người

Cô không cam lòng tung quyền đánh ra, Đơn Triết Hạo nghiêng người tránh thoát, bàn tay bắt lấy cổ tay của cô, vòng ngược tay cô ra sau lưng, dùng sức ép một chút, liền đem Vương Thiến Như đè xuống.

Khóe miệng Đơn Triết Hạo nhếch lên vẻ khinh thường, bàn tay dùng thêm sức áp xuống.

Vương Thiến Như bị động tác không chút thương hoa tiếc ngọc của anh chọc cho oa oa kêu to, "Thật là đau! Mau buông tôi ra, khốn kiếp, nếu để tôi bắt được nhược điểm của anh, anh nhất định sẽ chết."

"Vậy phải xem trước cô chết như thế nào đã hãy nói?" Đơn Triết Hạo không khách khí dùng sức ép xuống, cả người Vương Thiến Như liền quỳ xuống đất.

Thật ra thì anh chỉ dùng lực bằng một phần ba so với bình thường, nếu như dùng hết toàn lực, cánh tay của Vương Thiến Như đã sớm bị phế bỏ rồi.

"Đơn Triết Hạo, anh nhanh một chút buông tay tôi ra, tay muốn gãy rồi. . . . . ."

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Vương Thiến Như, bà nội và dì Ngọc ở dưới lầu vội vàng chạy lên.

Bà nội nhìn thấy thế, run rẩy "Hạo, con làm gì đấy? Mau buông tay."

Vẻ mặt Đơn Triết Hạo không chút thay đổi nhìn bà nội, buông tay, cũng không quản Vương Thiến Như có thể bị ngã xuống hay không.

Dì Ngọc vội vàng đến đỡ Vương Thiến Như, nghĩ thầm cô gái này, vừa mới tới đã liền chọc Đơn Triết Hạo không vui như vậy, bất quá nhìn chung Đơn Triết Hạo cũng chỉ có vẻ mặt không thoải mái.

Vương Thiến Như lắc lắc cánh tay bị đâu đến tê dại, không chịu yếu thế nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo.

Anh lạnh lẽo ra lệnh: "Căn phòng kia không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện vào.". Xoay người bước nhanh rời đi không cho mọi người có cơ hội nói chuyện,.

Vương Thiến Như nhìn thấy anh vô lễ như thế, cả bụng tràn đầy lửa giận, cô sắp bộc phát "Đơn Triết Hạo, anh là tên khốn kiếp!"

Bà nội cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy quan hệ của bọn họ như thế, tươi cười "Thiến Nhi, đừng giận, để dì Ngọc dẫn con đến phòng khác, bà đã bảo dì Ngọc giúp cháu quét dọn thật tốt."

"Đúng vậy, Vương tiểu thư, cháu và dì Ngọc cùng đi qua đi!" Dì Ngọc cầm lấy hành lý, nhìn Vương Thiến Như lễ phép nói.

Bọn họ đã nói như vậy rồi, Vương Thiến Như cũng không dám nói gì nữa? Chỉ là trong lòng cô tràn đầy tò mò đối với gian phòng đó, rốt cuộc là bên trong có chứa thứ gì, mà có thể làm cho Đơn Triết Hạo có thái độ kịch liệt như thế? Ánh mắt tò mò dáo dác một vòng, nhất định cô phải vào xem một chút.

"Được, vậy cám ơn dì Ngọc."

Vương Thiến Như vui vẻ ôm bà nội, hôn một cái lên mặt bà nội "Đợi một chút gặp lại! Bà nội." khiến bà nội cười ha ha.

*****

Giản Nhụy Ái đưa Giản Tử Hạo đến khu vui chơi, nhìn thấy Giản Tử Hạo vui vẻ chơi đùa trên bậc thang trơn bóng, cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Ngồi ở trên ghế, hạnh phúc nhìn Giản Tử Hạo, thật ra thì chỉ cần nhìn con trai của mình vui vẻ, cô cũng sẽ rất vui vẻ, có lẽ đây chính là tâm trạng của người làm mẹ.

Bỗng nhiên bên chân có một quả bóng nhỏ lăn đến bên cạnh Giản Nhụy Ái. Cô tò mò khom người xuống nhặt quả cầu lên, liền nhìn thấy một bé gái mập mạp, tóc tết hai bím tóc đuôi sam, vô cùng đáng yêu.

"Dì, dì có thể trả lại quả bóng cho cháu không?" Cô gái nhỏ ngước khuôn mặt trắng nõn, giọng nói vô tội.

Thật là một cô bé đẹp, hơn nữa gương mặt và đôi mắt lại cực kỳ giống Quyền Hàn, Giản Nhụy Ái nhìn mà khẽ ngẩn người, cầm quả bóng ngồi xổm xuống, vuốt tóc của cô bé "Cô bé, cháu thật đáng yêu! Tại sao lại chạy ra ngoài chơi một mình? Mẹ cháu đâu?"

Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt, đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, thật lâu mới hé miệng nói: "Dì, dì là em gái của ba."

Giản Nhụy Ái bị vẻ mặt đáng yêu của cô bé chọc cười, cô vuốt ve mái tóc của cô bé "Em gái của ba, cô bé, tại sao cháu lại nói như vậy?"

"Bởi vì nhà cháu có giữ ảnh của dì, hơn nữa còn có căn phòng của dì, cha mẹ nói không thể động vào." Cô gái nhỏ nghiêm túc trả lời.

"Người bạn nhỏ, thật à? Nói cho dì biết cha mẹ cháu tên là gì?" Giản Nhụy Ái rất thích cô gái nhỏ vô cùng khéo léo lanh lợi này.

Cô gái nhỏ muốn nói chuyện, lại bị Giản Tử Hạo cắt đứt "Mẹ, mẹ. . . . . ."

Cậu kỳ quái nhìn cô gái nhỏ, hình như bằng tuổi với cậu, vô tội chỉ vào cô gái nhỏ: "Mẹ, cô bé là ai vậy?"

"Hạo Hạo, cô bé là bạn mẹ mới quen, cô gái nhỏ, cháu tên là gì?"

"Cháu tên là. . . . . ." Cô gái nhỏ còn chưa nói xong, liền có giọng nói dịu dàng truyền tới "Tư Tư. . . . . ."

Cô gái nhỏ vui vẻ xoay người, chạy về một hướng khác "Mẹ. . . . . ."

Giản Nhụy Ái nhìn theo hướng của cô bé, người phụ nữ cầm món đồ chơi trẻ em đứng ở trước cửa quán KFC, quần áo sáng màu, thân thể có chút mập mạp, làn váy đang mặc lại như tôn thêm vẻ thướt tha thùy mị, mang theo khí chất thanh thuần.

Giản Nhụy Ái có chút giật mình, người phụ nữ kia cô biết.

Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái lại tưởng rằng mình đang nằm mơ, ánh mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tin được cùng kinh ngạc.

Giản Nhụy Ái không có chết, cô còn sống, Trác Đan Tinh kích động , trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.

Không thể tin được đi tới, thời điểm đi đến, tất cả hơi thở của Giản Nhụy Ái, cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng như thế, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống "Nhụy Ái . . . . . ."

Cô nhào qua ôm lấy Giản Nhụy Ái, oa oa khóc lớn, kích động cũng không nói ra lời, chỉ có thể khóc lớn.

Giản Nhụy Ái muốn đẩy cô ra, muốn làm bộ như không quen biết, muốn nói với cô ấy mình không phải là Giản Nhụy Ái, nhưng cô phát hiện mình không làm được, thật sự không làm được.

Nước mắt tràn ra hốc mắt, lẳng lặng ôm lấy Trác Đan Tinh.Không khí trở nên có chút lúng túng, tràn ngập bên cạnh bọn họ.

Hai người phụ nữ ở giữa biển người mênh mông ôm nhau khóc, đứng bên cạnh là hai đứa trẻ , ánh mắt vô tội nhìn bọn họ.

Trác Đan Tinh buông Giản Nhụy Ái ra, chất vấn "Nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu không phải là. . . . . ."

Giản Nhụy Ái lau nước mắt của mình, kéo Trác Đan Tinh ngồi xuống bên cạnh "Đan Tinh, tớ không có cách nào khác, khi đó tớ thật sự không có cách nào đối mặt với Đơn Triết Hạo, nhưng tớ biết rõ Đơn Triết Hạo sẽ không bỏ qua cho tớ, cho nên tớ chỉ có thể. . . . . ."

Đợi cô nói xong mọi chuyện đã xảy ra, Trác Đan Tinh cũng hiểu, thì ra trên thế giới lại có chuyện ly kỳ như thế, bất quá ngay cả bọn họ mà Giản Nhụy Ái cũng giấu giếm, làm hại cô rơi nhiều nước mắt như vậy.

Món nợ này cô nhất định phải cùng Giản Nhụy Ái tính toán cho rõ ràng.

"Giản Nhụy Ái, cậu làm chuyện lớn như thế, ít nhất cũng phải bàn bạc với bọn mình thật tốt, không biết chúng tớ sẽ lo lắng cho cậu sao?"
Bình Luận (0)
Comment