Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 161

Nước mắt của Giản Nhụy Ái ào ào chảy xuống, cô nắm tay Giản Tử Hạo, cảm giác được làn da nóng bỏng của cậu, nức nở nói: "Chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt, tại sao đột nhiên lại phát sốt? Hạo Hạo, sẽ như thế nào? Nếu như con gặp chuyện không may, em cũng không muốn sống nữa."

Cụ Duệ Tường đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái, anh biết cô vội vàng lo cho con, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Tử Hạo, anh hi vọng không có chuyện gì xảy ra.

"Không cần phải sợ, Hạo Hạo là đứa bé kiên cường, thằng bé sẽ không có chuyện gì."

Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt Giản Tử Hạo, bàn tay vuốt trán của cậu, thật là nóng !

Tại sao lại vào lúc ngủ cô lại không chú ý đi xem con một chút, cô thật là quá sơ sót.

Bây giờ đã là nửa đêm, không biết thằng bé đã sốt bao lâu.

Đúng lúc đó, dì Vương đem đồ vật đã chuẩn bị xong đến.

Cụ Duệ Tường bảo Dì Vương để đồ ở trên ghế, bắt đầu xoa khăn lông. . . . . .

Dì Vương liền nói: "Tiên sinh, những chuyện này để tôi làm là được rồi."

"Không cần, dì ra cửa đợi bác sĩ đi, chờ ông ấy tới lập tức cho ông ấy đi đến phòng." Cụ Duệ Tường dặn dò.

Lúc này Giản Nhụy Ái đã rất loạn, chỉ có thể nắm tay Giản Tử Hạo, thật sự sợ thằng bé sẽ rời khỏi mình. Giản Tử Hạo là toàn bộ thế giới của cô, nếu như không có Giản Tử Hạo, cuộc đời của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Cụ Duệ Tường liếc mắt nhìn Giản Nhụy Ái, thấy cô đã vứt bảy hồn bỏ tám phách, thở dài, cầm khăn lông lạnh, đặt ở trên trán Giản Tử Hạo.

Bác sĩ không dám trễ nải chạy tới!

Vị bác sĩ này là bác sĩ riêng của nhà họ Cụ, y thuật rất cao, ở bệnh viện quý tộc cũng thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội.

Gặp phải chuyện của Cụ Duệ Tường, ông cũng bất chấp tất cả chạy tới, cho dù là nửa đêm bão tuyết đi chăng nữa, ông cũng không dám trễ nải nửa giây.

"Không cần chào hỏi, mau kiểm tra trước."

"Đúng!"

Bác sĩ nhìn Giản Tử Hạo một chút, lấy kính mắt xuống, "Hiện tại tôi truyền cho cậu bé một ít thuốc, sau đó chờ cậu bé tỉnh lại, hai người cho cậu bé uống thuốc, sẽ tốt hơn nhiều, chỉ là bị cảm mà thôi, không có chuyện gì."

"Cám ơn bác sĩ!" Giản Nhụy Ái nghe bác sĩ nói không có việc gì, trong lòng thấp thỏm cũng buông lỏng.

Cụ Duệ Tường gọi dì Vương tiễn bác sĩ về.

Xoay người trở lại, nhìn thấy Giản Nhụy Ái nắm tay Giản Tử Hạo, mà sắc mặt Giản Tử Hạo hình như dần chuyển biến tốt hơn, trên tay mang theo kim truyền dịch, mắt nhắm thật chặt.

Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, than thở : "Tiểu Nhụy, Hạo Hạo không sao, em cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, Hạo Hạo để anh trông nom là tốt rồi."

"Không cần, Duệ Tường, anh đi nghỉ ngơi đi, Hạo Hạo để một mình em trông cũng được, nếu không em trở về cũng không ngủ được."

"Được rồi! Vậy anh ở lại, dù sao anh trở về cũng không ngủ được, anh không có khuyên em, em cũng không cần khuyên anh." Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái sẽ không về phòng ngủ, anh liền ở bên cạnh cô.

Giản Nhụy Ái không có cách nào, chỉ có thể để Cụ Duệ Tường cùng ở lại gian phòng.

Gian phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, cho tới bây giờ cô và Cụ Duệ Tường ở cùng nhau, cũng đều là vô cùng yên tĩnh, hai người hình như ăn ý đến mức không cần dùng ngôn ngữ để diễn đạt.

Người con gái khi còn sống có thể có được hồng nhan tri kỷ, lại có thể ở cùng người đàn ông mình yêu mến, sống cũng không uổng phí.

Đồng hồ tích tắc trôi qua, Giản Nhụy Ái dựa vào trước giường Giản Tử Hạo, thỉnh thoảng lại kéo chăn cho cậu, sờ trán một cái xem đã hạ sốt hay không?

Mà Cụ Duệ Tường đang ngồi dưới ánh đèn xem sách, lẳng lặng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Giản Nhụy Ái chống đỡ không nổi liền ngủ gật, khi cô giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Cụ Duệ Tường gục xuống bàn ngủ, trên miệng cô mỉm cười, sờ sờ trán của Giản Tử Hạo.

Rốt cuộc đã hết sốt, xem ra truyền thuốc đã có tác dụng .

Cô cầm lấy áo khoác ngoài khoác lên người Cụ Duệ Tường, thay anh đắp kín, tránh cho một người nữa bị bệnh.

Thời gian năm năm, bọn họ chăm sóc lẫn nhau đã trở thành thói quen.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Vương Thiến Như lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong đầu vẫn đầy tò mò về căn phòng kia, trên miệng cô là một nụ cười gian.

Đứng dậy cầm quần áo lên, cúi lưng xuống đi ra ngoài, nếu bọn họ không cho cô vào đi căn phòng kia, cô không thể làm gì khác hơn là buổi tối lén lẻn vào.

Nếu như không lấy được đáp án, cô nhất định sẽ mất ngủ!

Ban đêm vô cùng tĩnh, Vương Thiến Như cũng không dám mang dép, chỉ có thể lẳng lặng đi, cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ Đơn Triết Hạo sẽ phát hiện ra mình.

Rốt cuộc, ở thời điểm cô cho là mình muốn tắc thở đến chết, cô dời bước đến căn phòng trước mặt, hai mắt cười hả hê, cô cảm thấy gian kế của mình đã được như ý.

Ánh mắt quét nhìn bốn phía, tất cả đều im ắng, ngay cả con muỗi cũng không có.

Không thể chờ đợi liền đẩy cửa ra, bên trong có một mùi khiến cô bị sặc, thiếu chút nữa ho khan ra ngoài, chỉ có thể bịt mũi và đóng cửa phòng lại, khẽ chau mày, căn phòng này sao lại có mùi nặng như vậy.

Vương Thiến Như có dự cảm không tốt, chẳng lẽ chỗ này đã từng có người chết, nghĩ tới cũng liền cảm thấy sợ hãi.

Vòng tay bao bọc thân thể đã run nhè nhẹ của mình, bắt đầu suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Tay run run bật chiếc đèn bin, mặc dù cô tuỳ tiện lại đầy lòng hiếu kỳ, nhưng cô không dám xem chuyện ma, chớ nói chi là tiến vào căn phòng có người chết.

Bất quá cô đã chuẩn bị đủ mười phần!

Kỳ quái, gian phòng không có gì, chỉ lớn hơn một chút so với căn phòng bình thường, còn có mấy bộ quần áo cùng vài món đồ trang điểm của phụ nữ, ngoài ra không có gì khác cả.

Căn phòng như vậy, có cái gì tốt mà Đơn Triết Hạo giữ gìn? Thật sự là kỳ quái, có chút mơ hồ.

"A!" Thời điểm cô xoay người định rời đi, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mắt mình, Vương Thiến Như cho là quỷ, theo bản năng thét chói tai, nhảy dựng lên, đèn bin trong tay cũng bị cô buông ra.

Đèn pin cầm tay bị rơi xuống đất, điện cũng bị tắt, cô làm sao lại xui xẻo như vậy? Chẳng lẽ đây chính là báo ứng.

Vương Thiến Như không nhìn thấy năm đầu ngón tay, nhưng cảm giác có một bóng đen đang tiến gần về phía mình "Đáng chết, không cần qua đây, ngươi là người hay là quỷ? A! Van xin ngươi, không phải tôi cố ý vào căn phòng này, tôi chỉ là tò mò, van xin ngươi không cần bắt tôi, tôi còn chưa muốn chết , van xin ngươi. . . . . ."

Cô nhanh xóng quỳ xuống, mười ngón tay nắm chặt , nhắm mắt lại nghiêm túc cầu nguyện.

‘ Bùm ’ đèn sáng lên.

Cô có chút không thích ứng mở trừng hai mắt, nhìn thấy con ‘ quỷ ’ trước mặt, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, căn bản cũng không có quỷ, là Đơn Triết Hạo, thấy mặt anh lấm tấm đầy râu, sàn nhà đều là chai rượu.

Thì ra là căn phòng có mùi, là mùi do anh uống rượu.

Vương Thiến Như bị dọa sợ cũng không nhẹ, cũng mặc kệ mọi việc, nhìn Đơn Triết Hạo mắng to: "Đơn Triết Hạo, anh ở căn phòng này làm gì mà không bật đèn, anh muốn hù chết người à?"

Đơn Triết Hạo không nhìn Vương Thiến Như, anh vốn là muốn ở trong phòng của Giản Nhụy Ái để lẳng lặng suy nghĩ một số chuyện, nhưng người phụ nữ không có mắt này lại dám tùy tiện xông vào lại còn dám hô to gọi nhỏ với anh.

Tức giận tích tụ trong ngực anh bỗng chốc bị kích thích, anh gầm lên, quả đấm nhanh như tia chớp tung về phía Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như sợ hãi thét lên, che mặt .

Thật lâu cũng không thấy quả đấm rơi xuống, cô mới dám mở mắt, nhìn thấy Đơn Triết Hạo âm trầm nhìn mình chằm chằm, không có đánh xuống thật, toàn thân mới buông lỏng một hơi, vỗ vỗ ngực mình.

Giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, nhẹ nhõm sung sướng!

Mới vừa rồi cô thật sự cho là Đơn Triết Hạo sẽ đánh mình, sợ hãi đến nín thở, không dám thở mạnh.
Bình Luận (0)
Comment