Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 220

Giản Nhuỵ Ái ngồi ở bên cạnh ôm lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, trấn an nói: "Hạo, đừng lo lắng quá, người làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng. Vương Hạo làm nhiều chuyện thương thiên hại lý sẽ phải chịu trừng phạt."

"Đồ ngốc!" Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái vào trong lồng ngực mình, chỉ có người thiện lương như Giản Nhuỵ Ái mới tin chuyện ác giả ác báo, ở hiền gặp lành.

Đơn Triết Hạo vừa ôm Giản Nhuỵ Ái vừa đưa mắt xem ti vi.

Đột nhiên trên ti vi xuất hiện bản tin đám cháy dữ dội, người dẫn chương trình thông báo: "Một quán cơm chiên vừa bị nổ tung mấy phút trước, cảnh sát đã đến hiện trường điều tra, hiện tại chưa rõ nguyên nhân do tai nạn hay do người ám sát. Theo suy đoán ban đầu của chúng tôi đến hơn 50% dấu vết tại hiện trường nói là do ám sát. Hơn nữa ở bờ sông cách đó không xa phát hiện tay trái. . . . . ."

Màn ảnh quay đến phía trên tay trái, Giản Nhuỵ Ái sợ hãi thét chói tai ba hồn bảy vía không thấy đâu, mặt tái mét nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo.

"Tiểu Nhụy, không cần phải sợ." Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhuỵ Ái đang hoảng sợ trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành. Vuốt tóc an ủi Giản Nhuỵ Ái.

Trên màn hình TV nói: "Khám nghiệm pháp y đã chứng thực cánh tay trái bên bờ sông là của một tội phạm mới vượt ngục tên Vương Hạo. Cảnh sát đang thi hành tìm vớt xác,vẫn chưa tìm được xác người chết"

Giản Nhuỵ Ái run lẩy bẩy, ánh mắt đầy lo lắng nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo .

"Tiểu Nhụy, em có tin tưởng những chuyện này không phải do người của anh làm không?" Đơn Triết Hạo hiểu rõ Vương Hạo sẽ không tự dưng lớn mật xuất hiện ở khu đông người, hắn rõ ràng muốn đổ tội gài thuốc nổ giết người lên đầu Đơn Triết Hạo.

Tại sao ở hiện trường chỉ có cánh tay trái? Thì ra hắn đều đã tính trước mọi chuyện, ánh mắt Đơn Triết Hạo càng thêm âm trầm, sâu không thấy đáy.

Giản Nhụy Ái lục thần vô chủ, bị hình ảnh tay trái dọa sợ, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, chỉ chớp mắt khuôn mặt lại tươi cười: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì em đều sẽ tuyệt đối tin tưởng anh."

Đơn Triết Hạo đau lòng ôm chặt Giản Nhuỵ Ái cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: "Quá muộn rồi, chúng ta đi ngủ đã, chuyện gì cứ để ngày mai nói."

Giản Nhuỵ Ái gật đầu đi theo Đơn Triết Hạo lên lầu, cô luôn tin tưởng Đơn Triết Hạo sẽ làm chuyện tốt .

Đây là đêm khó ngủ, cả hai đều trằn trọc với tâm sự riêng. Thật lâu đợi Giản Nhuỵ Ái lại ngủ say, Đơn Triết Hạo ngồi dậy Xoay người rời khỏi phòng ngủ, đến thư phòng gọi điện thoại chi Y Thiếu Thiên "Đã điều tra như thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã điều tra người của tiệm cơm. Có người trong số bọn họ nói nhìn thấy Vương Hạo trốn vào phòng bếp, mà căn bản là không chạy đi. Chủ quán là chỗ quen biết với Vương Hạo. Vương Hạo không muốn che giấu âm mưu và hành tung nên đã gài thuốc nổ cho nổ tung quán cơm. Còn về cánh tay trái, hắn đã học tập thủ pháp tay trái giết người của Mĩ, chính là chém đứt tay trái của mình, làm cho người ta tưởng hắn đã chết rồi."

Đơn Triết Hạo kinh ngạc, không nghĩ đến Vương Hạo làm việc ác độc như thế, rõ ràng chính hắn đang chạy trốn cảnh sát đuổi bắt, lại có thể đem tội đổ lên đầu Đơn Triết Hạo. Đây là kế sách vẹn toàn một mũi tên bắn trúng hai con chim.

Người này đúng là quái nhân!

Những người dám liều mạng như Vương Hạo sẽ rất nguy hiểm và đáng sợ. Lần đầu tiên trong đời Đơn Triết Hạo có cảm giác bị uy hiếp và thấp thỏm như vậy.

"Y Thiếu Thiên, tiếp tục truy tìm tung tích Vương Hạo. Bây giờ hắn sẽ ẩn nấp kĩ hơn. Để hắn xuất hiện, chỉ có cách duy nhất là làm theo hành động mà hắn vạch ra. Y Thiếu Thiên hãy tăng cường bảo vệ Tiểu Nhụy và bà nội cùng mọi người trong nhà". Ánh mắt Đơn Triết Hạo thâm thúy kinh khủng.

Hơn nữa Đơn Triết Hạo đã quyết tâm và nghĩ kỹ đối sách. Mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu sức lực và tiền bạc có phải đào đến ba thước đất thì cũng phải tìm ra Vương Hạo. Đơn Triết Hạo anh sẽ không cho phép bất cứ ai uy hiếp đến Giản Nhuỵ Ái hoặc người trong nhà.

Y Thiếu Thiên biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì nên gấp gáp nói: "Tổng giám đốc hãy để tôi làm chuyện này".

"Không được, nếu cậu làm hắn sẽ không để lộ hành động đâu, hãy tuân thủ mệnh lệnh của tôi." Đơn Triết Hạo lạnh lùng nói.

"Dạ!"

Sáng sớm ngày hôm sau có một đám cảnh sát đến tìm ngoài cửa nhà họ Đơn, bảo vệ nhà họ Đơn đang cố ngăn cản cảnh sát tiến vào..

Dì Ngọc thấy ồn ào vội chạy đến : "Mọi người đang làm gì thế?"

Vừa sáng sớm đã có nhiều cảnh sát đến nhà, bà nội cũng ngạc nhiên đang được Từ Tú Liên đỡ xuống phòng khách.

Đội trưởng cảnh sát vừa trông thấy hai người cũng vội cúi đầu chào"Chắc hẳn hai người là lão phu nhân và phu nhân nhà họ Đơn, xin cảm phiền hai vị phu nhân mời tổng giám đốc Đơn ra đây vì chúng tôi muốn hỏi một vài chuyện"

"Các người tìm Hạo nhi nhà ta làm gì?" Mặc dù bà nội đã cao tuổi nhưng uy danh vẫn khiến người khác nể vài phần.Bà nội không cần quan tâm ai đang đứng trước mắt mình, chỉ cần không có lợi cho cháu đích tôn của mình thì bà sẽ không khách sáo.

Đội trưởng cảnh sát biết là không thể đắc tội với người của tập đoàn Đan Thị nên khi nhìn thấy khí thế bừng bừng của bà nội cũng không dám nói to mà chỉ thêm khúm núm nói: "Chúng tôi đang điều tra vụ án một quán cơm chiên bị nổ và một vụ án giết người nên muốn mời tổng giám đốc Đơn về đồn cảnh sát cung cấp một số thông tin phục vụ điều tra"

"Án giết người? Chuyện này không thể liên quan đến Hạo nhà chúng ta, Hạo sẽ không đi cùng cảnh sát các người đâu, các người mau về đi". Từ Tú Liên cũng không đồng ý.

Giản Nhuỵ Ái nhìn thấy dưới lầu có nhiều cảnh sát đến nên hoảng sợ kéo tay Đơn Triết Hạo "Hạo, bây giờ phải làm thế nào?" Dù sao Giản Nhụy Ái cũng chưa bao giờ phải đối mặt với cảnh sát đến điều tra nên cứ luống cuống, sợ hãi kéo tay Đơn Triết Hạo mà tự trách bản thân không giúp được Đơn Triết Hạo những lúc khó khăn

Đơn Triết Hạo an ủi nắm tay Giản Nhuỵ Ái đi xuống, tốc độ của cảnh sát quá chậm để cho anh phải chờ thật lâu. Đơn Triết Hạo thong dong chào bà nội và mẹ như chưa trông thấy các cảnh sát đang đứng đầy phòng khách

"Bà nội, mẹ. . . . . ."

Từ Tú Liên túm tay Đơn Triết Hạo "Hạo nhi, làm sao con lại xuống đây? Nhanh đi lên phòng cho mẹ, nơi này không có chuyện của con."

Đơn Triết Hạo vỗ vỗ tay Từ Tú Liên "Mẹ, không có chuyện gì đâu" Quay sang phía cảnh sát hỏi: "Các người đến nhà họ Đơn làm gì?"

"Thật xin lỗi, đã quấy rầy tổng giám đốc Đơn và mọi người trong nhà. Để điều tra làm rõ vụ án giết người nên chúng tôi muốn mời tổng giám đốc đi theo về đồn cảnh sát?"

"Có thể, đi thôi!" Đơn Triết Hạo nhàn nhạt trả lời.

Cảnh sát không ngờ Đơn Triết Hạo lại đồng ý nhanh như vậy, có chút lúng túng cung kính nói: "Tốt quá, cám ơn sự phối hợp của Tổng giám đốc Đơn."

Giản Nhuỵ Ái trợn to mắt, bởi cô cũng không đoán được Đơn Triết Hạo sẽ đáp ứng yêu cầu của cảnh sát, vội vàng kéo tay Đơn Triết Hạo, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt "Hạo. . . . . ."

Giản Nhuỵ Ái không muốn Đơn Triết Hạo rời đi, khóe mắt đã đầy nước mắt, mím chặt môi, đáng thương nhìn Đơn Triết Hạo. Chỉ cần Đơn Triết Hạo không muốn đi, cũng sẽ không có người dám ép buộc.

"Em cứ yên tâm, anh không sao đâu, em ở nhà chăm sóc bà nội và mẹ thật tốt chờ anh quay về " Đơn Triết Hạo lau nước mắt cho Giản Nhuỵ Ái cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô.

Đơn Triết Hạo nghĩ phải nhanh chóng tìm ra Vương Hạo nên chỉ có cách duy nhất là để Vương Hạo nghĩ rằng đã đạt được mục đích sau đó hắn sẽ buông lỏng cảnh giác. Nhìn Giản Nhuỵ Ái đang cố nén khóc Đơn Triết Hạo rất đau lòng nhưng anh phải cố gắng kìm nén để hành động.

Giản Nhuỵ Ái lắc đầu, ôm chặt Đơn Triết Hạo chết sống đều không buông ra.

"Tiểu Nhụy hãy ngoan và buông anh ra. Anh chỉ đến đồn cảnh sát nghỉ ngơi thôi, sẽ không có chuyện gì nên em phải tin tưởng anh được không?"

Nước mắt rơi lã chã đầy mặt, Giản Nhụy Ái cắn chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng, gật đầu một cái, "Vâng, em luôn tin tưởng anh nhưng anh cố gắng về sớm được không?"

"Ừm!" Đơn Triết Hạo thương yêu hôn lên trán Giản Nhụy Ái. Đơn Triết Hạo biết làm như vậy có thể sẽ có mấy ngày không được nhìn thấy , không thể ôm Giản Nhụy Ái cùng ngủ, sẽ khiến bản thân mình chuẩn bị mất ngủ vài đêm.

"Ngoan, em hãy tự chăm sóc thật tốt bản thân và chăm sóc bà nội với mẹ giúp anh".

Giản Nhuỵ Ái gật đầu “Em sẽ chăm sóc tốt bà nội và mẹ chờ anh trở về". Giản Nhụy Ái sẽ không nói nhiều lời cũng không biết nói gì nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn Đơn Triết Hạo. Sau đó ngồi im lặng không để cho Đơn Triết Hạo lo lắng trước khi ra khỏi nhà.

"Hạo nhi. . . . . ."

"Hạo nhi. . . . . ."

"Bà nội với mẹ cứ yên tâm, không có việc gì đâu, con chỉ đến đồn cảnh sát một chút rồi con sẽ về ngay thôi". Đơn Triết Hạo không thích nói nhiều lời ly biệt, xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment