Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 237

Edit: SunniePham

Trọng Thiên Kỳ đi theo Vương Thiến Như, anh vô cùng tò mò và hiếu kỳ đối với Vương Thiến Như, cảm thấy người phụ nữ này thật là thú vị.

"Tiên sinh, chúng ta không quen biết nhau, anh đừng đi theo tôi nữa. Hơn nữa tôi có tiền, có thể tự mua quần áo cho mình, không cần anh xen vào việc của người khác." Vương Thiến Như gần như phát điên lên.

Có người nói cô dai như kẹo kéo, còn người đàn ông ở phía sau so với kẹo kéo còn dai hơn.

"Mọi người vốn từ không quen biết đến quen biết, chúng ta nói chuyện phiếm một lúc thì sẽ thành biết nhau thôi" Trọng Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào Vương Thiến Như, muốn dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ cô.

Chiêu này vốn được Trọng Thiên Kỳ dùng rất hiệu quả. Vương Thiến Như nhìn kẻ còn dai hơn kẹo kéo, bĩu môi thể hiện sự nhàm chán của mình, nhưng mà dù gì thì cô cũng không có ai đi cùng, vậy thì miễn cưỡng đồng ý để Trọng Thiên Kỳ đi cùng cũng được.

"Được! Dù sao thì tôi cũng đang nhàm chán, coi như là quen biết thêm bạn bè đi, tôi tên là Vương Thiến Như!"

"Trọng Thiên Kỳ!" Trọng Thiên Kỳ mỉm cười nhìn Vương Thiến Như, đôi mắt của cô rất trong suốt, thế giới này hiếm người có đôi mắt như vậy, điều này làm cho người khác rất muốn che chở cô.

"Vậy đi thôi!" Vương Thiến Như dẫn đầu đi trước.

Trọng Thiên Kỳ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô, lại thêm dáng vẻ thẳng thắn đáng yêu, anh cũng không biết bản thân mình đã cười rất nhiều lần với người phụ nữ xa lạ kia, đồng thời cũng vội vàng đuổi theo Vương Thiến Như. "Chúng ta đi đâu?"

"Dĩ nhiên đi mua quần áo" Vương Thiến Như nói đến chuyện này liền vui vẻ không thể che giấu "Ngày mai tôi còn phải đi làm."

"Đi làm?" Trọng Thiên Kỳ khó hiểu nhìn cô gái nhỏ sức sống tràn đầy đang bắn ra tứ phía.

"Đúng đó!" Vương Thiến Như không chút nghĩ ngợi nói: "Đó là công ty tôi luôn mơ ước được vào làm, ngày mai tôi chính thức bắt đầu đi làm, đến lúc đó tôi sẽ trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc."

"Thật sao?" Trọng Thiên Kỳ có chút ghen ghét, nhìn cô nói về công ty mơ ước kia, không khỏi khiến anh cảm thấy tò mò về cái công ty đó?

"Dĩ nhiên, tôi đã phải vắt óc suy nghĩ, rất vất vả mới có thể được nhận vào làm việc, ha ha… Cuộc sống về sau sẽ như cá gặp nước." Vương Thiến Như vừa chon quần áo vừa cười to nói.

Nhân viên phục vụ cũng nhìn Vương Thiến Như bằng ánh mắt kỳ lạ.

Trọng Thiên Kỳ lúng túng kéo Vương Thiến Như đi, còn gật đầu chào với nhân viên phục vụ, "Đi nhanh một chút, thật là mất mặt."

Vương Thiến Như cũng cảm giác được lời nói của mình thật là mất mặt nên cúi đầu đi theo.

Ra khỏi cửa hang quần áo, hai người nhìn nhau rồi bật cười, "Cám ơn anh, không ngờ tôi lại có thể nói chuyện vui vẻ với người xa lạ như anh vậy."

"Tôi tên là Trọng Thiên Kỳ, không phải là người xa lạ gì đó." Trọng Thiên Kỳ tốt bụng nhắc nhở cô.

"Biết rồi...Biết rồi…" Vương Thiến Như chỉ qua loa cho xong, ở trong mắt cô chỉ có Cụ Duệ Tường là đàn ông, còn những người đàn ông khác thì không tính là cái gì cả.

Vương Thiến Như nhìn bộ vest nam được trưng bày trong tủ kính tưởng tượng nếu Cụ Duệ Tường mà mặc vào thì nhất định sẽ rất đẹp trai, khuôn mặt của cô lập tức đỏ ửng lên, "A!"

Trọng Thiên Kỳ vỗ một cái vào lưng cô, Vương Thiến Như không hề có chuẩn bị trước nên bị giật mình, kêu lên theo bản năng, đồng thời cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trọng Thiên Kỳ, "Anh muốn chết à, vô duyên vô cớ vỗ tôi làm cái gì?"

"Cô làm gì mà ngẩn người nhìn bộ đồ vest đó thế? Chẳng lẽ cô muốn mua cho tôi à?"

Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, mở miệng nói: "Anh còn chưa tỉnh ngủ sao? Suy nghĩ nhiều quá đấy!"

Muốn mua cũng không phải mua cho anh ta!

Không mua thì thôi, cần gì phải dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi thế." Trọng Thiên Kỳ khó chịu nói.

"Thì sao, nhiều chuyện, nếu mua được thì tôi đã mua cho anh rồi." Vương Thiến Như nhìn đồ vest Trọng Thiên Kỳ đang mặc, toàn là đồ cao cấp xa xỉ, anh ta sẽ quan tâm quần áo mấy trăm tệ sao?

Vương Thiến Như cũng mặc kệ anh ta, chuyện quan trọng bây giờ là mua quần áo cho chính mình.

Bọn họ lần lượt đi qua từng cửa hàng, tốn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng mua đủ trang phục .

Vương Thiến Như đứng ở cửa lớn nói: "Được rồi, tôi muốn về nhà. Hẹn gặp lại."

"Tôi đưa cô về!" Trọng Thiên Kỳ nghe Vương Thiến Như phải về nhà, trong lòng anh có chút không nỡ, dù sao bọn họ mới biết nhau có một ngày, hơn nữa ấn tượng của anh đối với cô không tệ.

"Không cần, tôi tự về được, anh cũng nên đi đi!" Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ nói, dù sao cũng là người xa lạ, tốt nhất là nên có phòng bị.

"Có phải cô không tin tưởng tôi hay không muốn kết bạn với tôi?" Dường như Trọng Thiên Kỳ cảm thấy tức giận khi nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Vương Thiến Như về mình.

Vương Thiến Như nhìn thấy Trọng Thiên Kỳ nổi giận thì trong lòng rất ái ngại, hơn nữa cô là người nói nghĩa khí, nhìn anh ta cùng mình đi dạo cả ngày, không nhìn thấy chùa cũng nên nể mặt phật, "Được được… Anh đưa tôi về nhà đi."

"Như vậy mới ngoan." Trọng Thiên Kỳ khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.

Vương Thiến Như bĩu môi, cảm thấy không thú vị tí nào, cô vừa xoay người thì thấy ngay tiệm trà sữa đang chật ních người, ánh mắt của cô đảo một cái, mở miệng nói: "Trọng Thiên Kỳ, tôi cảm thấy hơi khát! Anh mua giúp tôi một ly trà sữa đi!"

Trọng Thiên Kỳ nhìn trời nắng chang chang, suy nghĩ một chút mới đồng ý, "Được, cô đứng ở đây đợi tôi."

"Được, anh nhanh lên một chút đấy!" Vương Thiến Như nhìn thấy Trọng Thiên Kỳ đang chen chúc trong đám người. Ngu ngốc! Nếu cô mà ngoan ngoãn ở đây chờ anh ta thì cô quá ngu ngốc, liền xoay người rời đi.

Chỉ cần cái gì Vương Thiến Như không muốn thì cho dù có mặt dày đi theo thì cũng không có khả năng có được.

Cô tự nhiên rời đi, không mang theo một chút bận tâm nào về Trọng Thiên Kỳ.

Trọng Thiên Kỳ mua trà sữa trở về, nhưng không nhìn thấy Vương Thiến Như đâu mới biết mình bị lừa. Cô gái nhỏ này thật vô cùng thú vị. Môi anh hiện lên một nụ cười, thứ gì mà anh muốn thì anh nhất định sẽ lấy được.

Vương Thiến Như liều sống liều chết để vào được tập đoàn Cụ thị, cô thở hổn hển không ra hơi, nhìn thấy Khiết Đan Đan đang đứng ở cửa, vỗ tay nói với cô: "Vương Thiến Như, em muốn chết phải không? Ngày đầu tiên đi làm đã bị trễ."

"Em. . . . . . Em không cố ý." Vương Thiến Như vừa nói vừa thở gấp, giọng nói đứt quãng.

Đúng là cô không cố ý, tối qua mải ngẫm nghĩ ngày mình và Cụ Duệ Tường cùng nhau đi làm thì kích động đến ngủ không yên, sang hôm nay lại mệt rã rời không dậy nổi, đợi đến lúc cô tỉnh táo nhớ ra thì đã trễ rồi.

"Được rồi, được rồi. . . . . ." Khiết Đan Đan nhíu mày nhìn người con gái chẳng thèm để ý tới hình tượng thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, dáng vẻ này mà nói ra thì cũng không ai dám tin. Khiết Đan Đan sốt ruột kéo tay Vương Thiến Như: "Nhanh lên một chút, còn chậm chạp nữa, Tổng giám đốc sẽ mắng chết em đó."

Khiết Đan Đan không phải nói giỡn, thời gian Cụ Duệ Tường đến công ty, đều luôn đúng giờ hơn các nhân viên, làm hại nhân viên đi làm cũng vô cùng vội vã, rất sợ bất cẩn mà đụng phải Cụ Duệ Tường.

Cửa thang máy gần đóng lại thì Khiết Đan Đan và Vương Thiến Như gấp gáp chạy tới, cố chen vào thang máy. Tất cả mọi người cũng vội vàng đi vào, bởi vì có khả năng thang máy kế tiếp sẽ có thể phải đi cùng Cụ Duệ Tường.

Thang máy đột nhiên phát ra âm thanh báo động, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía các cô.

"Tiểu thư, cô mau đi ra ngoài đi, thang máy quá tải rồi."

Vương Thiến Như còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khiết Đan Đan đẩy ra ngoài. Còn đang ngơ ngác nhìn Khiết Đan Đan chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy cô ấy quát lên: "Thiến Như, thật xin lỗi, em mau leo cầu thang bộ chứ đừng chờ thang máy nữa, nếu không sẽ đụng phải Tổng giám đốc đấy!"

‘Tinh’ cửa thang máy đóng lại, Vương Thiến Như mới biết mình bị Khiết Đan Đan đá ra ngoài, trở thành một người quá tải, mà lúc này cô mới phát hiện đó không phải vấn đề, vấn đề là lời Khiết Đan Đan nói, sẽ đụng phải Cụ Duệ Tường?
Bình Luận (0)
Comment