Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 253

Edit: tu tai

Vương Thiến Như tức giận thở hổn hển ngồi trong bồn tắm, trên người lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, cô vừa luống cuống vừa sợ hãi, không hề biết rằng dược tính lại có thể kinh khủng đến như thế, khiến cho cô không có biện pháp nào hết.

Ôm chặt lấy cơ thể, giấu cả khuôn mặt vào trong đầu gối, khóc thút thít.

Cụ Duệ Tường thở dài một tiếng đi đến, từ từ cởi quần áo của mình xuống.

"Anh muốn làm gì?" Vương Thiến Như ngước mắt nhìn Cụ Duệ Tường.

Cụ Duệ Tường không nói gì, chỉ chăm chú cởi bộ quần áo ướt nhẹp trên người cô ra.

Trong chốc lát, cả hai người đều đã trần trụi như nhau.

"Không cần. . . . . ." mặt Vương Thiến Như đỏ rực, cô biết rõ Cụ Duệ Tường muốn làm gì, nhưng cô lại vô cùng sợ hãi, nghẹn ngào nói.

"Không nên cử động nữa, để tôi giúp em, nếu không em sẽ chết mất." Cụ Duệ Tường dịu dàng nói.

Vương Thiến Như lo lắng bất an, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông, trong miệng lẩm bẩm nói: "Em không cần. . . . . ."

Lời nói và hành động đã có sự khác biệt, cơ thể Vương Thiến Như không khắc chế được mà tiến đến gần cơ thể của người đàn ông.

Nhìn cặp bánh bao trắng trẻo đẹp đẽ mê người trên người Vương Thiến Như cổ họng Cụ Duệ Tường khô đắng. cả người căng thẳng, ngay sau đó nửa người dưới cũng trở nên căng cứng.

Đúng là tiểu yêu tinh trêu ngươi mà!

Anh bế ngang người Vương Thiến Như lên, theo bản năng Vương Thiến Như lại áp sát lên người Cụ Duệ Tường, lý trí của cô lại bị thuốc khống chế, chỉ muốn Cụ Duệ Tường cho cô nhiều hơn nữa.

Cụ Duệ Tường như ôm một lò lửa, ngay cả người có lực khắc chế mạnh mẽ nhất, cũng không cách nào bỏ qua cho báu vật trước mắt này được.

Anh đặt Vương Thiến Như lên giường, đã muốn đứng dậy.

Vậy mà Vương Thiến Như không nỡ rời khỏi khối băng, cơ thể nóng bỏng dán chặt lên, hai mắt mê man, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đừng, đừng rời khỏi em. . . . . . Em muốn. . . . …"

Cô cũng không biết mình muốn cái gì nữa? Chỉ hy vọng Cụ Duệ Tường không rời khỏi mình.

"Không nên gấp gáp, tôi đi lấy áo mưa đã." Cụ Duệ Tường biết rõ làm chuyện này chỉ vì muốn cứu Vương Thiến Như, còn những chuyện khác, anh không muốn nghĩ đến, cho nên phải làm một cách an toàn.

"Không cần mặc vào, chúng ta. . . . . ." Vương Thiến Như xấu hổ nói không ra lời, cô chỉ muốn Cụ Duệ Tường.

Cô đã không quan tâm nhiều như vậy nữa, đưa đôi môi lên dán vào môi anh, học theo động tác của những cô gái trong phim XXX, dụ dỗ anh.

Cụ Duệ Tường cứng đờ người, hưởng thụ cái hôn vụng về của Vương Thiến Như, anh cũng không khống chế cảm xúc của mình thêm nữa liền hôn trả lại Vương Thiến Như, hung hăng đè cô ở trên giường, lúc này cũng không quan tâm đến biện pháp an toàn nữa.

Là tự Vương Thiến Như nói không cần biện pháp an toàn, cũng không phải tại anh.

Cả cơ thể rắn chắc của anh đè lên người cô, đôi môi giống như bình chữa cháy, dập tắt lửa trên người cô.

Hôn lên gương mặt của cô, đôi môi, xương quai xanh trắng như tuyết, xuống bụng, cả nơi non mềm của cô . . . . . .

Vương Thiến Như thoải mái rên rỉ, dường như cơ thể không còn nóng bỏng, khó chịu như trước nữa.

"Thiến Như, đây là do em tự tìm, chớ có trách tôi."

Ngay sau đó, cô cảm giác phía dưới có dị vật tiến vào người cô, lấp đầy cô.

Đau đớn từng hồi từng hồi cuốn lấy cô, cô cảm thấy có một hương vị khác, như muốn phóng thích bản thân vậy.

Cụ Duệ Tường cũng không biết, lúc chạm vào người Vương Thiến Như thì không thể dừng lại được, lôi kéo cô trải qua nhiều lần, chính anh cũng quên mất là bao nhiêu, chỉ biết vô tận đòi lấy.

Lúc Vương Thiến Như tỉnh táo lại, đã là trưa ngày hôm sau rồi.

Cô khẽ mở mắt, mùi vị hoan ái xông thẳng vào mũi, hình ảnh ngày hôm qua giống như mưa to gió lớn cuốn theo nhau đến, khiến Vương Thiến Như thật sự xấu hổ muốn chết.

Từ trước đến nay không hề biết bản thân mình lại điên cuồng như vậy, nắm lấy Cụ Duệ Tường một lần lại một lần đến đỉnh cao trào.

Rầm rầm!

Nhớ lại ngày hôm qua, toàn thân đau nhức, cô không biết nên đối mặt Cụ Duệ Tường như thế nào. Xoay người sang bên cạnh đã không có một bóng người, xem ra Cụ Duệ Tường đã rời đi rồi.

Đi rồi cũng tốt, nếu không thì gặp mặt cũng thấy lúng túng mà thôi, tốt hơn hết là không gặp.

‘Tít tít’ Vương Thiến Như đau đầu đưa tay mò mẫm tìm điện thoại di động, mở điện thoại di động lên lại có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, đều là của Trọng Thiên Kỳ và Khiết Đan Đan.

Cô muốn bấm số gọi lại cho Trọng Thiên Kỳ, trên màn hình điện thoại lại hiện ra ảnh chân dung của Cụ Duệ Tường, tay đang cầm điện thoại di động cũng run rẩy.

"Alo!" Vương Thiến Như áp chế rối loạn trong lòng mới nhận điện thoại.

Có thể đầu bên kia không nghĩ đến Vương Thiến Như lại nhận điện thoại nhanh như vậy, giọng nói hơi kinh ngạc, "Cái đó. . . . . . Buổi chiều không cần đi làm, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi làm là được."

"Ồ!" Sắc mặt Vương Thiến Như bỗng trở nên hồng hồng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên cô cho Cụ Duệ Tường, hơn nữa lại dưới tình huống này mà cho anh.

". . . . . ." Điện thoại không có âm thanh, "Chuyện kia tôi sẽ không chịu trách nhiệm với em, tôi chỉ vì cứu em mà thôi!"

". . . . . ."

Vương Thiến Như kinh ngạc đến ngây người, nhưng mà cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn Cụ Duệ Tường chịu trách nhiệm, dù sao cũng là Cụ Duệ Tường cứu mình.

"Này, em làm sao vậy?" Điện thoại không có âm thanh, Cụ Duệ Tường cho là Vương Thiến Như gặp chuyện không may, trong lòng lại thấp thỏm lo lắng.

"A! Không sao, tổng giám đốc anh yên tâm tôi rất khỏe, tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm, tôi muốn nghỉ ngơi, tạm biệt!" Vương Thiến Như cúp điện thoại, trong lòng có chút mất mát. Cô sẽ không lấy chuyện này để ép buộc Cụ Duệ Tường ở bên cạnh mình, như vậy cô cũng sẽ xem thường bản thân, coi như bị muỗi chích một cái đi, nữa mình cũng không lỗ vốn, ngày hôm qua cô đã cảm nhận được khoái cảm.

Thả người ngã vào trong chăn, nhắm mắt lại, những hình ảnh ngượng ngùng kia lại hiện lên trước mắt.

Cụ Duệ Tường nhìn điện thoại đã bị ngắt, không biết mình có tư vị gì nữa? Rõ ràng lời nói của Vương Thiến Như là đáp án mà mình muốn nghe, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Nên trách Vương Thiến Như lỗ mãng, hay là tự trách bản thân mình đây!

"Anh Duệ Tường!" Lý Thấm đẩy cửa phòng làm việc ra, "Anh Duệ Tường, đây là canh mẹ em nấu, mẹ em nói hồi bé anh thích ăn canh bà nấu nhất, nên bảo em mang tới đây."

Thật ra là tự Lý Thấm đòi vú Vương nấu canh, ngày hôm qua Cụ Duệ Tường đưa Vương Thiến Như đi, sau đó cô không thấy Cụ Duệ Tường, cũng không biết bọn họ xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, cô tinh mắt phát hiện quần áo trên người Cụ Duệ Tường chưa thay, chẳng lẽ hôm qua bọn họ đã ở cùng với nhau?

"Em cứ để đó đi!" Cụ Duệ Tường khẽ cau mày, nhìn gương mặt hơi sưng lên của Lý Thấm, áy náy, "Vết thương trên mặt em đã tốt hơn nhiều chưa?"

"À!" Lý Thấm cố ý che vết thương lại, "Không sao, chỉ cần Vương Thiến Như không có chuyện gì, chút vết thương nhỏ này cũng không tính là gì?"

"Về sau em không nên cậy mạnh như vậy, rõ ràng biết bản thân sẽ bị thương mà luôn nghĩ cho người khác, vẫn cứ ngốc nghếch như hồi bé vậy." Cụ Duệ Tường đứng lên đưa tay cầm lấy canh trên tay Lý Thấm, ngồi trên ghế sa lon, chuẩn bị ăn canh.

Lý Thấm nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường đang muốn uống canh, hưng phấn ngồi bên cạnh Cụ Duệ Tường, khuôn mặt mỉm cười: "Lúc đó không có nghĩ nhiều như vậy, Vương Thiến Như đã tốt hơn nhiều chưa."

Cụ Duệ Tường dừng lại, nhớ tới hương thơm trên người Vương Thiến Như, nửa người dưới lại trở nên căng cứng, đã lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ, nên mới ham muốn như vậy, lại còn đói khát thành cái dạng này.

"Anh Duệ Tường. . . . . ." Lý Thấm nhắc nhở Cụ Duệ Tường đang ngẩn người.

"Ừ! Cô ấy không sao." Anh cúi đầu tiếp tục uống canh, trong lòng lại nghĩ đến Vương Thiến Như.
Bình Luận (0)
Comment