Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 9

Giản Nhụy Ái mở to đôi mắt mờ mịch, cô si ngốc nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình vào lòng, anh thật cao lớn! Ngẩng đầu lên nhìn anh, thế nhưng lại thấy một người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo, nhưng tại sao hoạt cảnh này lại giống như hoàng tử đang ra tay cứu công chúa Bạch Tuyết như thế, giọng nói của hoàng tử như ý trời, trầm trầm nhưng dồi dào cảm xúc.

Tròng mắt Đơn Triết Hạo cố chống lại ánh mắt mê ly quyến rũ của cô, đôi mắt anh vẽ ra một tầng tình cảm cao chót vót, chuyện đêm đó, giống như một bộ phim truyền hình đang phát lại.

Anh trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ nâng cằm của cô lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mền mại mà bao đêm qua anh đều nhớ nhung, thu hết tất cả mật ngọt vào miệng.

"Ừ. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, cồn rượu chầm chậm phát ra tác dụng, giật mình một cái, thân thể Giản Nhụy Ái trở nên cương cứng, không dám nhúc nhích, một cảm giác mất hồn xông vào não, dường như anh đang nuốt lấy cằm cô.

Đơn Triết Hạo nắm chặt cằm của cô, vốn chẳng bao giờ nghĩ đến hai chữ ‘tương tư’, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng hôn càng nghiện, những hộ vệ bên thức thời lùi ra ngoài.

Đầu lưỡi tinh xảo của anh nhất thời khuấy động khoang miệng của cô, khẽ liếm cằm của cô, khiến cả người cô khẽ run rẩy, cô gái này luôn khiến anh trở nên nhảy cảm như thế, loại nhảy cảm này làm cho anh trở nên điên cuồng.

Đơn Triết Hạo buông lỏng Giản Nhụy Ái ra, Giản Nhụy Ái chìm trong hỗn loạn, ánh mắt mê mang không có bất kỳ mục tiêu nào, thân thể tựa sát vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, hơi thở cô trở nên yếu đuối, gương mặt ửng hồng, nhìn dáng dấp của cô hiện tại rất giống như bị người ta chà đạp không ngừng.

Anh nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, thấy bộ quần áo quê mùa của cô, quần jean đơn giản cùng áo ngắn tay, tóc kẹp thật cao, đơn thuần nhưng rất đáng yêu, những cô gái ở bên ngoài đều trang điểm một lớp đậm, đứng bên cạnh cô sẽ là hai người tương phản.

Hơn nữa khuôn mặt cô đang đỏ ửng, đôi môi mềm mại, cơ thể trắng như tuyết, coi như chân tay có hơi ngắn, cũng không cản trở vẻ dụ hoặc của cô.

Đơn Triết Hạo không nhẫn nại hy vọng cô sẽ chủ động, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đang tràn lên đỉnh đầu, anh điên cuồng muốn có trọn thân thể của Giản Nhụy Ái

Đôi mắt Giản Nhụy Ái trừng lớn, vừa trải qua khoảnh khắc sống trong câu chuyện tình yêu Young and Dangerous, còn có cái hôn vừa rồi, cô vô lực phản kháng, thân thể như bay lên trời, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông đang ôm mình.

Cô biết anh muốn làm cái gì? Nhưng đôi tay vừa chạm vào lồng ngực nóng bỏng của anh, chẳng thể nào từ chối được, cứ như bị cuốn vào vòng xoáy của anh.

Đơn Triết Hạo ôm cô đặt lên giường, hình ảnh điên cuồng ngày đó, rõ mồn một trước mắt anh, anh vuốt ve gương mặt của cô, hô hấp của cô giống như sợi lông vũ êm ái.

Trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi sữa tươi, không làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, mà còn mang đến một cảm xúc ngọt ngào

Anh cúi người, hôn nhẹ lên mặt cô, thưởng thức bộ ngực vươn cao của cô.

"Không... đừng. . . . . . Buông tôi ra." Giản Nhụy Ái giãy giụa khi anh đang đi xuống dưới, lần đầu tiên đi nhầm gian phòng nên thất thân, còn hôm nay nên giải thích thế nào?

Cô không thể ở chỗ này, tiếp tục trầm luân với người đàn ông kia, cô đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể đẩy anh ra khỏi cơ thể cô, cồn rượu ngấm vào, hơi thở trở nên nặng nề.

Đơn Triết Hạo cảm giác thân thể xôn xao, không quản được Giản Nhụy Ái muốn hay không muốn chuyện này.

Cô càng cố đẩy anh ra, anh càng muốn chiếm tiện nghi của cô, trong từ điển của anh chỉ cần anh muốn ai đó thì sẽ không màn đến chuyện người đó có phản đối hay không.

Trên người Giản Nhụy Ái tựa như có một cỗ ma lực, đem tâm anh thiêu đốt, môi của cô vô cùng mềm mại, ướt át, cúi người hôn, liền cảm thấy thích thú.

Bàn tay to lớn chạm vào da thịt mềm mại, văn vê nhè nhẹ, sau đó không ngừng ma sát, khiến cơ thể Giản Nhụy Ái run rẩy.

Hôn không thể giải quyết được nhu cầu của anh, cần một tầng bổ khuyết nữa mới có thể lấp đầy nhu cầu của anh.

Anh điên cuồng muốn đem cô cắn nuốt, anh cởi hết quần áo trên người cô xuống, mấy giây sau, cả hai người đều chẳng còn bất cứ che chắn gì.

Giản Nhụy Ái tham món lợi nhỏ, hơi thở nóng rực căn bản không có cách ngăn cản anh, cô chỉ có thể điên cuồng muốn anh.

Cái loại điên cuồng chiếm đoạt mãnh liệt, trên người kích thích và đau đớn, cái trán Giản Nhụy Ái rỉ đầy mồ hôi, thân thể rên lên một tiếng, trong nháy mắt ấy mặt cô đã ửng hồng. Cô chưa bao giờ phát ra âm thanh thô tục như thế, nên nó làm cô ngượng ngùng.

"Nói cho tôi biết, em tên gì?" Đơn Triết Hạo dùng sức ôm chặt cô, gặm cắn da thịt tinh tế của cô.

Giản Nhụy Ái bị dục vọng lấp đầy, cô không dám nói lời nào, sợ mình há mồm ra, sẽ phát ra âm thanh kỳ quái như vừa rồi.

Đơn Triết Hạo khinh thường trừng mắt nhìn cô, hôn môi cô, dọc đường đi xuống, bàn tay vuốt ve động mật rậm rạp của cô, đùa bỡn trên hai cánh hoa của cô, loại cảm giác ướt át đó, khiến anh chẳng thể kìm nén nổi.

Thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run rẩy, cửa mình bị người kia đùa bỡn như thế, trong lòng ngượng ngùng chỉ muốn chết cho xong, nội tâm có cảm giác trống rỗng, muốn để cho người ta hung hăng lấp đầy.

Cô không khống chế được tâm tình của mình, phát ra một tiếng “ukm….”, giọng nói yếu ớt: "Tôi. . . . . . Tôi tên Giản Nhụy Ái."

‘Giản Nhụy Ái’ trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng qua ba chữ này, ngoài miệng lộ ra nụ cười hả hê.

Anh nâng vật tưởng trưng cho phái nam lên, đi vào cái nơi nóng rực của cô, bao quanh khít khao rồi lại đi ra, không tiết chế như thể cố lấy mạng người. . . . . .

Một mảnh kiều diễm. . . . . ..
Bình Luận (0)
Comment