Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Mới rồi những tân khách ở đây đều chĩa mùi dùi về phía Diệp Oản Oản đàm tiếu, giờ phút này tất cả đều quay ngược lại trả lại cho Lương Mỹ Huyên.
Sắc mặt của nhị lão cũng vô cùng khó coi, tại lễ đính hôn của hai bên gia đình làm ra loại chuyện xấu này, mặt mũi của bọn họ biết để ở nơi nào?
Diệp Thiệu An này bọn họ vốn không quá coi trọng, năng lực so với Diệp Thiệu Đình, thật sự là kém xa. Nếu không phải là bởi vì hắn chỉ có một đứa con gái là Diệp Y Y, bọn họ cũng sẽ không đồng ý việc hôn sự này.
Hiện tại mắt thấy tình huống của gia đình con trưởng Diệp Thiệu Đình như vậy, tương lai Diệp gia như thế nào, sợ là vẫn còn chưa biết được!
Ai có thể nghĩ tới, một tên công tử bột như Diệp Mộ Phàm, vốn không học vấn không nghề nghiệp không chỗ dựa, lại có thể sẽ có biến hóa lớn như vậy...
Mắt thấy đại hỉ sự như lễ đính hôn lại biến thành như vậy, Diệp Y Y sắc mặt trắng bệch, nghĩ bằng đầu gối cũng biết sau khi yến hội kết thúc, trong giới sẽ có lời đồn đãi như thế nào…
Bết bát hơn chính là, ông bà nội bên này...
Vốn là muốn nhân cơ hội lần này khiến cho dòng chính thất sủng, không ngờ đâu lại khéo quá hóa vụng!
Đáng chết, rõ ràng hết thảy đều đã sắp xếp ổn thoả, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề...
Việc đã đến nước này, Diệp Thiệu An chỉ có thể cố nén tức giận.
Đang muốn đem Lương Mỹ Huyên tâm tình kích động lôi đi, ở một bên Diệp Oản Oản mở miệng: "Nhị thẩm, chiếc nhẫn của tôi…"
Lão gia tử nổi giận nói, "Còn không mau đem đồ vật trả lại cho Oản Oản!"
Diệp Y Y trước khi Lương Mỹ Huyên kịp mở miệng, vội vàng lấy ánh mắt chặn bà ta lại, sau đó từ trong tay Lương Mỹ Huyên đem chiếc nhẫn cầm tới, đưa cho Diệp Oản Oản, "Oản Oản, thật sự thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới sự tình sẽ là như vậy, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó! Chờ sau khi yến hội kết thúc, tôi nhất định sẽ nói xin lỗi cô đàng hoàng."
Rõ ràng là nhẫn đính hôn của mình, lại phải đích thân trả lại cho Diệp Oản Oản, sắc mặt của Diệp Y Y cơ hồ đều đã có chút không kềm được.
Thời điểm từ trong tay Lương Mỹ Huyên nhận lấy chiếc nhẫn, nàng lại ung dung thản nhiên cẩn thận đem chiếc nhẫn nhìn qua một lần. Xác định đây chính là chiếc nhẫn kia của nàng không sai, nhưng không hiểu sao ở bên trong lại xuất hiện tên của Diệp Oản Oản...
"Các vị, quả thực xin lỗi, một chút chuyện vặt vãnh trong nhà, để cho các vị chê cười rồi!"
Cùng lúc đó, Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan vội vàng dàn xếp, dù sao lễ đính hôn vẫn còn phải tiếp tục. Sau khi yến hội kết thúc, bọn họ còn phải tốn đại lượng tinh lực đi trấn an tân khách và cả Cố gia bên kia…
Nghĩ đến những thứ này, sắc mặt của hai người càng lúc càng đen đi.
...
Sau khi yến hội kết thúc, Diệp Hồng Duy đem Diệp Mộ Phàm đơn độc gọi tới thư phòng.
Diệp Hồng Duy thở dài, hướng về cháu trai nhìn lại, "Mộ Phàm, chuyện lần này, Oản Oản chịu ủy khuất, sau khi trở về, phải an ủi nó cho thật tốt. Nhị thẩm của con bên kia, ta nhất định sẽ nghiêm trị!"
Diệp Mộ Phàm: "Cảm ơn ông nội làm chủ!"
"Biết ông nội kêu con qua để làm gì không?" Diệp Hồng Duy hỏi.
Diệp Mộ Phàm lắc đầu một cái, tỏ vẻ không biết.
Diệp Hồng Duy sắc mặt vui mừng mở miệng, "Có câu nói, ma luyện khiến người ta trưởng thành, lời này quả nhiên không sai! Con rốt cuộc có thể trưởng thành hiểu chuyện, ông nội thật sự rất vui vẻ yên tâm. Hơn nữa, con dạy dỗ Oản Oản cũng rất tốt, nha đầu kia, hiện tại cũng càng ngày càng hiểu lễ nghĩa rồi."
Diệp Mộ Phàm nghe nói như vậy, theo bản năng sờ lỗ mũi một cái, quả thực có chút chột dạ!
Cái gì cơ? Rõ ràng hắn mới là người bị “dạy dỗ” nha…
Nếu như không phải là Oản Oản dùng thủ đoạn không bình thường khiến cho hắn tỉnh ngộ, hắn đến nay chắc vẫn còn lăn lộn như một kẻ ngốc nghếch!
"Ông nội, trước đây là con quá ngỗ ngược, khiến cho ông bà nội thất vọng, con sẽ càng thêm cố gắng hơn." Diệp Mộ Phàm mở miệng.
Diệp Hồng Duy gật đầu một cái, sau khi trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói, "Danh tiếng trước đây của con tại tập đoàn Diệp thị, con cũng biết rồi. Nếu như muốn trở lại, phải làm ra được thành tựu khiến người người kính phục, con có hiểu không?"