Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Trên tường rào, Nhiếp Vô Danh hít mũi một cái, "Gào! Thật là cảm động..."
Một bên, Nhất Chi Hoa không biết bò lên từ lúc nào, lấy khăn tay lau lau nước mắt, "Oa oa oa…Tôi đều nghe đến khóc rồi!"
Thần Hư đạo nhân: "A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai!"
Nhất Chi Hoa: "Đạo sĩ thúi, cậu đổi giáo phái khi nào rồi vậy hả?"
Thần Hư đạo nhân: "Còn không phải là vì phát hiện giả mạo hòa thượng là dễ dàng nhất sao!?"
Trên đài, sau khi hát xong khúc hát, Diệp Oản Oản buông micro xuống.
Cho dù luyến tiếc đến đâu, cuối cùng cũng sẽ đến lúc phải tạm biệt.
Ngày mai Nhiếp Vô Danh bọn họ sẽ phải rời đi, bài hát này, coi như là món quà cuối cùng mà nàng dành tặng riêng cho Đường Đường.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại, đèn pha trên sân khấu cũng được tắt đi.
Trên đài lại lần nữa không một bóng người.
Nhiếp Vô Danh thử thăm dò mở miệng: "Tổ tông?"
Thấy không có hồi âm, Nhiếp Vô Danh cầm điện thoại di động lên, sau đó phát hiện, đầu kia Đường Đường đã cúp điện thoại.
Nhiếp Vô Danh thở dài, đem Nhất Chi Hoa đang nằm úp sấp ở trên người mình đẩy ra, "Giải tán giải tán, tất cả giải tán đi! Ngày mai còn phải dậy sớm!"
Hắn còn phải mau nhanh chạy trở về, tự mình nhìn một chút, vị “muội muội” kia của hắn rốt cục là có chuyện gì xảy ra!
Diệp Oản Oản mới vừa quay trở lại, Cung Húc liền dáo da dáo dác, tròng mắt lấp lánh tiến lại gần nàng, "Diệp ca ca! Diệp ca ca! Trùng là ai vậy? Có phải là tôi hay không?"
Diệp Oản Oản nhìn hắn một cái: "..."
Trí tưởng tượng của tên này có phải là đã quá phong phú rồi hay không?
Diệp Mộ Phàm liếc nhìn em gái mình một cái, "Hát thâm tình như vậy, chẳng lẽ lại là hát cho tên tiểu bạch kiểm kia?"
Bất quá có vẻ như cũng không phải, mặc dù có tình cảm hàm chứa, nhưng dường như cũng không phải là tình yêu nam nữ. Lại nói tên tiểu bạch kiểm kia cũng không ở chỗ này, làm sao có thể lại là hát cho hắn được…?
Diệp Mộ Phàm cũng không biết mình nói sai cái gì, sau khi nghe xong câu này, thần sắc Diệp Oản Oản liền âm trầm thêm vài phần.
Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò nhìn nàng một cái, "Chuyện gì xảy ra? Mấy ngày nay trạng thái của em quả thực không đúng lắm nha! Sẽ không phải là...chia tay chứ?"
Cung Húc hiếm thấy về cùng một trận doanh với Diệp Mộ Phàm, nhất thời cặp mắt sáng lên: "Thật sao? Chia tay!?"
Diệp Oản Oản lườm hai người, "Chia tay? Đời này cũng không có khả năng!"
Cũng không hiểu tại sao, dù nàng đã biết được, Tư Dạ Hàn có vẻ như là đã “bóp chết” con người vốn có của nàng, nhưng nàng vẫn như cũ từ trong tiềm thức đi bảo vệ anh ta...
...
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Chuyện gần đây Diệp Oản Oản biết được quá nhiều, nàng cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, bảo trì tinh lực. Bất quá, buổi tối vẫn là không cách nào ngủ được, chỉ chợp mắt một lát, trong mộng tất cả đều là những mảnh hình ảnh vỡ tan đầy ám ảnh.
Sáng ngày hôm sau, nàng bị một cuộc điện thoại đánh thức.
"Oản Oản, trong nhà xảy ra chuyện rồi..."
Trong điện thoại truyền tới âm thanh nôn nóng mà hốt hoảng của Lương Uyển Quân.
"Mẹ, sao vậy?" Diệp Oản Oản chân mày hơi hơi nhíu lên: "Mẹ đừng có gấp, từ từ nói..."
"Oản Oản, Nhị thúc của con, hắn..."
"Nhị thúc?" Đáy mắt Diệp Oản Oản lóe lên hàn quang: "Nhị thúc bọn họ lại khi dễ mẹ cùng cha?"
"Không phải... Nhị thúc con, chết rồi!!" Lương Uyển Quân khẽ than thở trong miệng một tiếng.
"Cái gì?" Nghe được lời ấy của Lương Uyển Quân, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, Nhị thúc Diệp Thiệu An, lại có thể chết rồi hả?
"Chết thế nào?" Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng.
"Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm... Thi thể là được phát hiện ở bên trong phòng, con nhanh quay trở về nhà một chuyến đi!" Lương Uyển Quân vội vã mở miệng nói.
Không biết từ khi nào, bà đã đem đứa con gái này coi như một người đáng tin cậy.
"Được rồi, con biết rồi, lập tức sẽ trở về." Diệp Oản Oản nói xong liền cúp điện thoại.