Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Giờ phút này, Diệp Oản Oản không khỏi nâng trán. Chuyện gì thế này hả trời, nàng rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì?
Sự kinh ngạc trên mặt Bắc Đẩu dần dần tản đi, tay phải nâng cằm lên, một đôi mắt không ngừng quan sát khắp người Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm, trong mắt lóe lên một tia sáng đầy thâm ý khác.
"Khó trách... Nếu như vậy thì cũng đã thông rồi..." Bắc Đẩu lẩm bẩm trong miệng.
Nghe câu này của Bắc Đẩu, Thất Tinh hơi sững sờ, hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong lời của Bắc Đẩu.
Cái gì mà gọi là “cũng đã thông rồi” hả?
"Khó trách! Kỷ Hoàng đã nhiều năm như vậy chưa bao giờ gần nữ sắc. Vị Tu La Chủ này, cũng cả ngày lạnh như băng, bên người cũng không hề có nữ nhân..." Bắc Đẩu đem Thất Tinh kéo sang một bên, sắc mặt nghiêm túc: "Xong rồi... Hic, hai người chúng ta tới không đúng lúc chút nào, chúng ta có thể nào sẽ bị diệt khẩu hay không?"
"Diệt khẩu?" Thất Tinh mặt đầy ngơ ngác, bọn họ làm chuyện gì mà phải bị diệt khẩu?
"Lão Thất, não cậu có phải là bị nước vào rồi hay không? Cậu ngày thường không phải là rất thông minh sao, hiện tại chuyện đã rõ ràng như vậy, cậu còn chưa thấy rõ sao?" Bắc Đẩu tận lực hạ thấp giọng.
"Có ý gì?" Thất Tinh mặt không cảm xúc.
"Ngu si!" Bắc Đẩu trợn mắt nhìn Thất Tinh một cái: "Thế này còn không rõ ràng sao, cậu ngẫm lại xem đi! Kỷ Hoàng và vị Tu La Chủ kia, chưa bao giờ gần nữ sắc. Hôm nay lại trốn ở trong ngăn tủ nhà Phong tỷ. Hai người còn quần áo xốc xếch. Mới vừa rồi Kỷ Hoàng còn nói cái gì đó... Anh ta nói nóng!! Nếu như không phải là hai người ôm nhau ở chung một chỗ, làm sao lại có thể nóng!"
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, chân mày Thất Tinh hơi hơi nhíu lại. Nói thế này nghe tựa hồ cũng có chút đạo lý, nhưng lại khó mà xác định được.
Nếu như theo ý của Bắc Đẩu, Kỷ Hoàng và Tu La Chủ là loại quan hệ “đó”, đi tìm một chỗ kín đáo là được rồi, vì sao lại phải nhất định chạy đến nhà của Phong tỷ…?
Chỉ bất quá, hai người kia vô duyên vô cớ núp ở bên trong ngăn tủ, thậm chí Tu La Chủ quần áo xốc xếch, chuyện này đích xác có chút khó nói. Chính ngay cả Thất Tinh cũng không thể nào hiểu được.
"Xong đời rồi, khó trách Phong tỷ và Kỷ Hoàng, còn có Tu La Chủ, lại gần gũi nhau như vậy. Phong tỷ nói là đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ có ý tứ. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn là vì muốn che giấu giúp cho quan hệ giữa Kỷ Hoàng và Tu La Chủ đấy! Còn nữa, Tu La Chủ và Kỷ Hoàng bề ngoài như nước lửa, nhất định cũng là cố ý ngụy trang cho mọi người Độc Lập Châu thấy mà thôi! Khó trách hai người bọn họ lần trước lại đánh nhau tại Thẩm gia. Hí hí, tất cả đều là diễn cả đấy!" Bắc Đẩu nói chắc như đinh đóng cột, mặt đầy vẻ khẳng định, dường như vừa phát hiện ra được bí mật động trời nào đó.
"Lão Thất, cậu nói xem... Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, ai trên ai dưới nhỉ...??" Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh.
Thất Tinh: "..."
"Cậu đừng thấy Kỷ Hoàng hiền lành lịch sự, Tu La Chủ lãnh nhược băng sơn. Tôi thấy, nói không chừng là Kỷ Hoàng nằm trên..." Bắc Đẩu đem thanh âm đè thấp.
"Các cậu đi trước đi..."
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu và Thất Tinh cách đó không xa đang xì xào bàn tán, bất đắc dĩ mở miệng.
"Đi... Đi cái gì hả? Phong tỷ, chuyện này chính là tỷ không đúng, làm người cũng phải có ánh mắt nhìn chứ! Phong tỷ à, tỷ cũng quá là không có nhãn lực rồi!" Lúc này, Bắc Đẩu tiến lên, giữ lại cánh tay của Diệp Oản Oản, không chịu buông, dẫn theo Diệp Oản Oản đi ra khỏi phòng.
"Có đúng hay không? Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, Phong tỷ nhà chúng tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Các anh cứ chơi... Chúng tôi không gấp, các anh cứ tùy tiện chơi, muốn chơi tư thế nào thì chơi thế ấy. Chờ chơi xong rồi, chơi thỏa thích hẵng đi ra. Mệt mỏi một chút cũng không sao, nếu như mệt quá, đến lúc đó tôi lái xe chở các anh về..."
Bắc Đẩu nói xong, "Cạch" một tiếng, trong nháy mắt đem cửa phòng đóng sầm lại.