Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Trọng tài, tôi nhận thua, không thể đánh được!" Nam nhân nhanh hơn Diệp Oản Oản một bước, giành quyền lên tiếng.
"Cậu muốn nhận thua?"
Trọng tài hơi kinh ngạc nhìn gã đàn ông thân là lính đánh thuê cấp S. Vị học viên này, thực lực so với Mạnh Thiên mạnh hơn quá nhiều, nhưng vừa lên còn chưa đánh đã quả quyết nhận thua…
"Ừ, nhận thua." Nam nhân nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản, trong nháy mắt nhảy xuống lôi đài, để lại một mình Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức.
"Diệp Oản Oản thắng... " Trọng tài chỉ có thể tuyên bố như vậy.
"Diệp Oản Oản, ngươi có thể lựa chọn nghỉ ngơi một lát sau đó khiêu chiến, cũng có thể lựa chọn không nghỉ ngơi." Trọng tài nói.
"Ta chọn hắn." Lúc này, Diệp Oản Oản lại tiếp tục chỉ về phía một gã lính đánh thuê cấp S khác.
"Nữ nhân này, tại sao phải chọn mình? Bị điên hay sao? Mình đâu có thù oán gì với cô ta đâu?" Nam nhân hơi nhíu mày, mặt đầy khó chịu đi xuống.
Nam nhân sau khi đi lên lôi đài, hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay giữa lên, chợt hướng về trọng tài nói: "Tôi nhận thua!"
Nói xong, không cho người bên cạnh có cơ hội mở miệng, lập tức đi xuống lôi đài.
Trọng tài: "Diệp Oản Oản thắng!"
Diệp Oản Oản: "???"
Thực lực của mình khi không say xỉn, so với những vị lính cấp S này, nói chung chính là cặn bã trong cặn bã có được không? Mấy người này không nói hai lời liền trở tay nhận thua, là có ý gì?
Diệp Oản Oản hơi trầm tư một chút, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Chỉ có mình Diệp Oản Oản biết, sau khi mình say rượu thực lực sẽ tăng lên đến mức khủng bố, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là những người khác cũng biết…
Mấy vị lính đánh thuê cấp S chủ động nhận thua này, chỉ sợ còn cho rằng mình là siêu cấp cường giả lúc trước ở trên sân thi đấu gặp thần giết thần, gặp ma giết ma…
Mình là cùi bắp, có được không?
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo. Nếu đã như vậy... nói không chừng, mình còn có thể lấy được vị trí vô địch đó nha!
Tuy cũng không cần thiết, nhưng nếu như vị trí vô địch đưa tới tận cửa, vậy tại sao không lấy? Mình đẹp chứ đâu có ngu?
"Ngươi, xuống đây!"
Lúc này, Diệp Oản Oản trong nháy mắt lòng tin tăng cao, đảo mắt qua một người nào đó trong vị trí thập cường.
"Ta?" Nam nhân trẻ tuổi chỉ vào chính mình, mặt đầy mộng bức.
"Đúng, chính là ngươi, xuống đây đi!" Diệp Oản Oản gật đầu.
"Ặc... Ngươi có thể vui lòng khiêu chiến người khác hay không?" Nam nhân nhìn Diệp Oản Oản, thận trọng hỏi.
"Đánh rắm, người ta khiêu chiến là ngươi!"
"Mau nhanh lăn xuống đi, ngươi con mịa nó còn nói cô ấy đổi người khác khiêu chiến? Làm sao, muốn chơi khăm chúng ta à?"
"Nếu ngươi không xuống đánh, bọn ta cho ngươi biết tay!"
Trong lúc mọi người còn đang đùn đẩy nhau, nam nhân chỉ có thể vô cùng không tình nguyện đi lên lôi đài.
"Ra tay đi!" Diệp Oản Oản nói.
"Ngươi ra tay trước đi." Nam nhân lắc đầu một cái.
"Ngươi trước." Diệp Oản Oản nói.
"Ta không ra tay trước đâu!" Nam nhân mặt đầy vẻ không tình nguyện.
Diệp Oản Oản trợn mắt trừng một cái, đường đường là lính đánh thuê cấp S, là một người đàn ông, làm sao còn đùn đẩy như vậy hả?
Lúc này, Diệp Oản Oản tung một chưởng đánh về phía anh ta. Nói như thế nào anh ta cũng không nguyện ý ra tay, kéo dài thời gian, sẽ gây bất lợi cho mình, có lẽ có thể bị nhìn ra sơ hở. Diệp Oản Oản dứt khoát ra tay, quả thực không xong, thì nàng đầu hàng cũng được.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản còn chưa đụng vào ngươi anh ta, nam nhân đã xoay mình lại bỏ chạy, lập tức nhảy xuống lôi đài: "Thế nào, ngươi có bản lãnh đánh được ta sao!"
Diệp Oản Oản: "..." Nam nhân này làm trò quỷ gì vậy?
Dưới đài, mọi người thần sắc lúng túng nhìn anh ta. Mặc dù là muốn nhổ nước bọt chửi mấy câu, nhưng suy nghĩ một chút vẫn “à mà thôi”. Dù sao người ta cũng là lính đánh thuê cấp S... Lỡ như bị ghi hận, dường như cũng không được hay cho lắm.